Chương 73: Đại Hàn (Kết)

Từ hôm ấy trở đi, Chiêm Mai không còn khuyên can Trinh Nghi nữa, mà cùng nàng chỉnh lý lại những trước tác. Trinh Nghi biên soạn thiên văn, địa lý, y dược, toán học; hắn thì giúp nàng sưu tập thơ văn.

Thơ của ái thê, Chiêm Mai vốn đã thuộc làu làu, chỉ trong nửa năm đã tuyển thành hơn mười quyển. Hắn mời nàng đặt tên cho tập thơ, Trinh Nghi nghĩ ngợi một hồi, đề bút bốn chữ: "Đức Phong Đình Tập".

Sau đó, nàng lại lấy một xấp giấy trắng, trước tiên viết xuống bốn chữ, Quýt dõi mắt nhìn nhưng chẳng nhận ra. Nếu mèo mà biết chữ, ắt sẽ hiểu đó là: "Trầm Kha Nghệ Ngữ".

Bốn chữ ấy lại tựa như chính tình trạng của Quýt. Nó nghe ngày càng kém, mắt cũng mờ dần, đầu óc lộn xộn, chẳng nhớ được chuyện, chẳng phân nổi ngày tháng, lông cũng không buồn chải chuốt nữa.

Chỉ biết tuyết lại rơi. Trong một đêm tuyết trắng, Trinh Nghi bỗng đem những bản thảo vừa khó nhọc chỉnh lại mà thiêu hủy, từng xấp từng xấp thả vào chậu đồng.

Chiêm Mai từ ngoài về, trông thấy thì biến sắc, vội ngăn lại. Trinh Nghi chỉ mỉm cười:

"Yên tâm, thiêu toàn thứ vô dụng. Mấy năm sau đọc lại mới phát giác, có điều sai, có điều mơ hồ, để lại chẳng qua cũng là làm hại hậu nhân."

Chân lý xưa nay chẳng bao giờ mơ hồ. Đã phát hiện chỗ chưa đủ, dù tốn bao tâm huyết nàng cũng không quyến luyến.

Chiêm Mai ôm lấy thê tử, nhất thời vừa yêu vừa kính, áp trán vào trán nàng, lệ rưng rưng:

"Ngày tháng còn dài, rồi sẽ lại viết ra cái đúng."

Khi tiết Đại Hàn lại tới, Trinh Nghi tựa mình trên giường, dặn hắn:

"Đợi ta đi rồi, nhớ đem những thứ này giao cho Cửu Anh tỷ tỷ nhà họ Tiền… Ta đã nói rõ với tỷ ấy trong thư từ lâu rồi.

Tiền gia cùng Khoái gia mới có thể sắp xếp chúng cho ổn, vận may thì còn có thể truyền lại lâu dài.

Chiêm Mai nắm chặt tay nàng:

"Nàng muốn đi đâu? Chớ nói những lời hoang đường ấy."

"Ta muốn đi đến một nơi… để nghiệm chứng chuyện cuối cùng…" – Nàng mỉm cười yếu ớt , "Ta phải xem, sau khi chết, rốt cuộc có hồn phách hay không, có kiếp sau hay không."

Chiêm Mai lệ đầy khóe mắt, chẳng biết nên nói gì, chỉ muốn dùng lời giữ nàng lại:

"Nếu như có… nếu như có kiếp sau… Trinh nhi, Trinh nhi, nàng muốn làm gì?"

Trinh Nghi nhìn hắn, lại tựa như nhìn vào nơi xa xăm nào đó, chậm rãi nói:

"Muốn hóa thành gió, du chơi chín tầng trời…"

Tim Chiêm Mai chợt quặn thắt, một người ôn hòa phóng khoáng như thế, giờ phút này lại đối với thế gian sinh ra vô hạn oán luyến. Hắn cúi gập lưng run rẩy, trán tì vào những ngón tay gầy lạnh trong tay mình.

Một lúc lâu, chàng nghẹn ngào hỏi:

"Vậy ta sẽ hóa thành mây, nàng du tới đâu, ta sẽ trôi tới đó… Đợi ngày nào nàng mỏi mệt, thì dừng lại nghỉ trên thân ta… như vậy có được không?"

Trinh Nghi khẽ co ngón tay đáp lại, mỉm cười:

"Thế chẳng phải ta lại liên lụy chàng sao…"

"Sao lại gọi là liên lụy?" – Chiêm Mai nước mắt như mưa, song vẫn gượng cười, "Chưa bao giờ là liên lụy."

Nàng chậm rãi đưa tay kia lau lệ cho hắn, trêu:

"Chàng còn giỏi chảy đắng hơn cả cái ấm thuốc kia."

Chiêm Mai sực nhớ, trong bếp còn đang sắc thuốc. Đó, thê tử của chàng vẫn tinh tường như vậy, mạch lạc rõ ràng, thế thì… thế thì còn lâu mới đến lúc biệt ly!

Chàng mừng khôn xiết, như vừa trộm thêm được chút thời gian, đắp chăn cho nàng rồi vội sang xem thuốc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!