Chương 70: Tiểu Hàn (Phần 3)

Đại phu nhân cùng người nhà cũng mau chóng ra nghênh tiếp.

Thấy vậy, Thục Nghi cất tiếng gọi: "Đại bá phụ, đại bá mẫu, tẩu tẩu…"

"Ừ." Đại phu nhân bắt gặp ánh mắt ngỡ ngàng của Thục Nghi, nhất thời sững lại một khắc, rồi mới khẽ đáp, nắm lấy tay nàng, dẫn nàng vào trong: "Về là tốt rồi, về nhà là tốt rồi, a."

Chúc Sương Tĩnh đi phía sau, dùng ánh mắt dò hỏi Vương Nguyên và Trinh Nghi.

Vương Nguyên khẽ thở dài một tiếng, Trinh Nghi thì chỉ mím chặt đôi môi nhợt nhạt.

Ở cuối cùng, Vương Tích Thụy tiếp nhận lễ bái của Chiêm Mai, vừa đi vừa chuyện trò. Chiêm Mai nhỏ giọng hỏi: "Vì sao không thấy nhị thúc?"

Vương Tích Thụy đáp: "Ông ấy đang ở thiên sảnh, cùng mấy vị thúc bá từ Thiên Trường tới bàn việc… Hiền chất trên đường vất vả rồi, theo ta đến thư phòng phía trước dùng trà, trò chuyện một lát."

Chiêm Mai đáp lời "vâng".

Trong sự hộ tống của đại phu nhân cùng Trinh Nghi, Thục Nghi dắt tay Thiện tỷ nhi, trở lại tiểu viện nơi nàng từng ở thuở chưa xuất giá.

Tiểu viện được dọn dẹp sơ qua, song những năm gần đây gia cảnh sa sút, vật dụng trong viện cũng chẳng còn được như xưa, mọi thứ đều cũ kỹ và đơn sơ.

Quýt vẫn theo sát Thục Nghi, ngẩng đầu quan sát nàng. Nó cảm thấy Thục Nghi có gì đó lạ lắm — mỗi lần gặp, nàng đều sẽ v**t v* nó đôi chút.

Lần này, Thục Nghi gầy đi trông thấy, trông càng thêm đáng thương. Nhưng mà… đã về nhà rồi cơ mà, lẽ ra nên vui mừng mới phải?

Thục Nghi nhìn không hề vui, cũng chẳng thấy buồn, dường như hồn phách đều bị yêu quái nào đó nuốt mất.

Trên đường về, Trinh Nghi đã phát hiện điều này — đại tỷ thần trí rối loạn, nói năng lộn xộn, thường thất thần ngơ ngác.

Phòng ngủ cũ của Thục Nghi thì mái nhà đã thủng, mùa đông sửa sang rất vất vả. Chúc Sương Tĩnh liền thu dọn lại phòng thêu ngày trước của nàng, chuyển giường chiếu vào, để hai mẹ con tạm trú.

Khung thêu vẫn còn, nhưng những cuộn chỉ từng bị Quýt cào đã phai màu từ lâu. Thục Nghi lúc này cầm lên đống chỉ rối rắm ấy, mà nét mặt chẳng còn chút vẻ trách móc hay phiền muộn như xưa nữa.

Thiện tỷ nhi dẫu sao vẫn là đứa trẻ, trong căn phòng thêu cũ kỹ mà mới lạ ấy, như tìm thấy kho báu, lục lọi hết chỗ này đến chỗ khác. Nàng tìm thấy một quyển sách, đoán chắc a nương sẽ thích, bèn mang đến dâng lên như bảo vật.

Quýt ngồi xổm bên cạnh, ngẩng đầu trông mong nhìn Thục Nghi, cũng hy vọng nàng có thể mỉm cười một chút.

Thục Nghi ngơ ngác nhận lấy quyển thi tập từng là yêu thích nhất của mình, mở ra một trang.

Đó là thi tập của Đỗ Phủ. Trang đầu tiên chính là bài tuyệt cú ấy, môi Thục Nghi khẽ động, nhưng không phát ra tiếng, chỉ lặng lẽ đọc thầm trong lòng:

"Trì nhật giang sơn lệ,

Xuân phong hoa thảo hương,

Nê dung phi yến tử,

Sa noãn thụy uyên ương…"

Đọc đến đây, ánh mắt nàng khẽ run, rồi chậm rãi quay đầu nhìn ra cửa sổ. Nhưng ngoài cửa chẳng có xuân phong hoa thảo, cũng không thấy yến tử uyên ương — chỉ còn lại một trời tiêu điều, hoang vắng, lạnh lẽo đến tê tâm.

Gió bấc cuối đông như thấm từ lớp gạch dưới chân lên tận tim gan.

Sau khi an trí cho đại tỷ ổn thỏa, Trinh Nghi bế Quýt về lại nhị phòng, vừa vào tới nơi thì thấy Xuân Nhi đang tất bật chuyển đồ từ thư phòng ra ngoài.

Đó là di vật của Tĩnh Nghi.

Tĩnh Nghi mất rồi, Trinh Nghi ốm liệt không dậy nổi. Không muốn để nàng ngày ngày chạm vật sinh tình, Vương Tích Thâm đã sai Xuân Nhi đem hết những đồ đạc ấy cất vào thư phòng. Mà thư phòng ấy, sau lần bị cháy năm xưa, gần như đã trống rỗng.

Nhưng lúc này Xuân Nhi lại định chuyển những thứ kia đi đâu?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!