Trên đường đến Tùy Viên, cảnh tượng trước mắt náo nhiệt hơn bất cứ điều gì Trinh Nghi từng thấy.
Đây không phải lần đầu nàng ra ngoài ngắm đèn vào đêm Thượng Nguyên, nhưng những năm trước nàng còn quá nhỏ.
Năm nay, tính cả tuổi mụ, nàng đã tròn bảy tuổi, ngoài sự hiếu kỳ vẫn không suy giảm, nàng cũng dần cảm nhận thế giới này một cách rõ ràng hơn.
Màu sắc, hình dạng, hương vị—tất cả tràn vào giác quan, lấp đầy tâm trí nàng.
Quýt thầm nghĩ, nếu ở hiện đại, độ tuổi này của Trinh Nghi chỉ cần qua kỳ nghỉ hè năm nay là đã có thể đeo khăn đỏ, trở thành một "tiểu học kê"* rồi.
Những đứa trẻ ở độ tuổi ấy lúc nào cũng tràn trề năng lượng, chẳng khác gì loại hoa đăng nhạc xoay cổ điển cắm trên bánh kem, quay mãi không dứt, muốn dừng cũng không được, cắn cũng không xong, có đập mạnh vài cái cũng chẳng ích gì.
Ngay cả khi hết pin, nó vẫn có thể vo ve thêm mấy ngày nữa, ném vào hang chuột còn có thể khiến cả ổ chuột rối loạn nội tiết.
Song, sự hoạt bát của Trinh Nghi lại khác hẳn những đứa trẻ khác.
Nàng giấu kỹ sự tò mò của mình trong ánh mắt.
Quýt vẫn luôn may mắn nghĩ rằng, thật tốt vì đôi mắt con người không biết nói chuyện.
Bằng không, cặp mắt kia của Trinh Nghi chắc chắn sẽ biến thành hai chiếc hoa đăng sinh nhật hạng nhất, sáng rực suốt ngày đêm.
Hôm nay, Trinh Nghi mặc một bộ áo váy lót bông màu xanh non, viền áo có khóa lông mềm mại, khiến Quýt nhìn nàng chẳng khác nào một cây măng xanh tròn trịa mới nhú khỏi mặt đất.
Cái "măng xanh" này còn búi hai búi tóc nhỏ trên đầu, buộc dây đỏ, mỗi bên lại đính hai chùm bông tuyết trắng mềm mại, thoạt nhìn hệt như một bé con bước ra từ tranh Tết.
Cũng chính những chùm bông tuyết trắng ấy mà trên cổ Quýt cũng có một cái y hệt—Trinh Nghi đích thân buộc lên cho nó.
Nàng bảo, tối nay người đông, sợ làm lạc mất Quýt, có cái này thì dễ tìm hơn.
Quýt chẳng hề thấy mình cần thứ đó.
Nó đâu phải mấy con mèo nhà chưa từng thấy thế giới bên ngoài, chỉ biết quanh quẩn trong sân.
Là một con mèo hoàng cung chính hiệu, ước mơ cả đời nó là vung kiếm hành tẩu giang hồ!
Quýt nhảy lên lan can của một cây cầu đá, ngẩng cao đầu, vẫy đuôi, bước đi khoan thai mà duyên dáng, tự cảm thấy chẳng khác nào một vị kiếm khách khinh công siêu quần.
Dây bông tuyết trên cổ nó lúc này cũng chẳng khác nào bảo kiếm oai phong.
Đợi Trinh Nghi lớn hơn chút nữa, nó nhất định sẽ rời khỏi nhà họ Vương, rời khỏi Kim Lăng và mười dặm Tần Hoài, đi đến nơi xa hơn để mở mang kiến thức!
—Ý tưởng này, Quýt đã có ngay từ lần đầu tiên Trinh Nghi đón sinh thần.
Dưới ánh đèn rực rỡ giao thoa, dòng người đông nghịt như nước chảy.
Trinh Nghi nắm tay mẫu thân một bên, tỷ tỷ một bên, tung tăng bước lên từng bậc thang đá của cây cầu.
Nhảy xuống bậc thang cuối cùng, nàng ngẩng lên nói với mẫu thân:
"A nương, cây cầu thứ ba rồi!"
Tục "đi ba cầu" vào đêm Thượng Nguyên là phong tục của quê ngoại Dương Cẩn Nương.
Nghe nói, trong đêm này, nếu phụ nữ đi qua ba cây cầu sẽ có thể xua tà, trừ bệnh.
Dương Cẩn Nương vừa đi vừa khẽ niệm điều gì đó.
Trinh Nghi nghe không rõ, nhưng Quýt tai thính nên nghe được ba chữ "Dương Đình Nương".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!