Chương 6: Vũ Thủy (Phần 2)

Vương Trinh Nghi bỏ trốn.

Ý này thực ra là do Quýt bày ra.

Quýt húc mở cánh cửa sổ phía sau gian phòng.

Đó là một khung cửa sổ chạm hoa, phần trên có thể đẩy ra, nhưng ô cửa nhỏ hẹp, ngay cả hài đồng năm, sáu tuổi muốn chui qua cũng có phần khó khăn.

Bị Quýt đẩy một cái, Vương Trinh Nghi liền "bịch" một tiếng, rơi thẳng xuống đất.

Cửa sổ không quá cao, nàng nhanh chóng bò dậy, kéo theo Quýt vừa nhảy ra, lập tức bắt đầu một cuộc "đào tẩu".

Gần đây, trời Kim Lăng liên miên mưa dầm, lúc này sương mưa vẫn lất phất giăng mờ.

Trinh Nghi chỉ mặc mỗi lớp trung y, chân trần, chẳng mấy chốc mà toàn thân lấm lem bùn đất.

Quýt chạy phía trước dẫn đường — thân là con mèo giữ nhà của Vương gia, nó vốn quen thuộc hết thảy những góc khuất bí mật trong phủ, thậm chí ngay cả ổ chuột cũng biết tường tận.

Quýt định bụng đưa Trinh Nghi giấu vào hang chuột, nhưng khi vừa đến nơi, nó mới giật mình nhận ra —— nàng lớn thế này, e là sẽ phá hỏng mất cái ổ chuột mất thôi!

Cuối cùng, Quýt dẫn Trinh Nghi đến một căn nhà nhỏ khuất sâu trong hậu viện Vương gia.

Nơi này lâu ngày không tu sửa, chỉ dùng để chứa đồ linh tinh.

Cánh cửa vốn chẳng còn nữa, nhưng bụi bặm và mạng nhện thì có thừa.

Bên trong có hai chiếc bàn gãy chân, mấy cái giỏ đan bằng gai đã thủng lỗ chỗ, cùng vài cái chum, vò cũ kỹ.

Quýt và Trinh Nghi lục lọi một hồi, tìm được một tấm chiếu rách đã cuộn tròn trong góc.

Nàng bèn dựng nó lên, quây thành một vòng rồi chui vào trốn.

Bên trong, Trinh Nghi thu người ngồi xổm, hai tay giữ chặt mép chiếu để phòng nó đổ xuống.

Bên ngoài, Quýt đứng cảnh giới.

Chẳng bao lâu sau, Quýt phát hiện tấm chiếu bọc Trinh Nghi đang run lên từng hồi.

Nó vội chạy lại, dùng móng vỗ vỗ vào chiếu ra hiệu, nhưng chiếu lại càng run mạnh hơn.

Hết cách, Quýt đành nhảy vào trong, duỗi một chân trước ra, giúp nàng giữ vững tấm chiếu.

Thấy Quýt cũng chui vào, Trinh Nghi cảm thấy an tâm hơn, nhưng đôi mắt vẫn mở to, đôi tai căng ra lắng nghe động tĩnh bên ngoài, thỉnh thoảng lại ghé mắt nhìn qua những lỗ hổng trên chiếu.

Chuyến chạy trốn này khiến trung y trắng tinh trên người nàng lấm lem bùn đất, mái tóc có phần rối tung, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo dính đầy tro bụi —— cảnh tượng này khiến Quýt liên tưởng đến chiếc bánh "bẩn bẩn" mềm dẻo trong tiệm bánh ngọt.

Cái "bánh bẩn" nhỏ bé này rốt cuộc vẫn còn quá ít tuổi, chạy trốn trong cơn đói, mệt mỏi và buồn ngủ, mí mắt dần trĩu xuống.

Dù vậy, bàn tay nhỏ nhắn vẫn còn nắm chặt lấy mép chiếu.

Trên mái nhà dột nước, thỉnh thoảng một giọt mưa đọng lại rồi rơi xuống.

Quýt sợ mưa rơi trúng Trinh Nghi, bèn dán chặt mắt vào đó, mỗi khi thấy giọt mưa rớt xuống liền nhanh như chớp vung móng "chát" một cái, hất bắn đi.

Không biết bao lâu trôi qua, khi Quýt cũng bắt đầu thấy buồn ngủ, đột nhiên có tiếng gọi từ xa vọng lại, càng lúc càng gần:

"…

Tiểu thư!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!