Chương 50: Hàn Lộ (Phần 1)

Sau nhiều năm, tư thục nữ của Trần gia đã không còn nhộn nhịp như trước, người giảng dạy nay đổi thành nhị tức phụ của Bốc lão phu nhân.

Khi Trinh Nghi đi ngang qua, nàng khẽ liếc nhìn qua song cửa sổ, chỉ thấy năm sáu thiếu nữ mặt mày còn non nớt đang học đàn, tay nhẹ nhàng gảy dây cung.

Bốc lão phu nhân tuổi đã cao, mùa thu năm ngoái lại mắc một trận trọng bệnh, từ đó liền nằm liệt giường, bệnh tình lúc tốt lúc xấu.

Trinh Nghi sớm đã hay tin qua thư từ, trong lòng luôn canh cánh nhớ thương sư phụ.

Nhà họ Vương du hành vạn dặm, là vì lo cho tiền đồ tương lai, nhưng cũng không thiếu chân tình quyến luyến.

Đổng lão phu nhân chọn Cát Lâm làm điểm dừng chân cuối cùng trong chuyến đi này, phần nhiều cũng là bởi nỗi lưu luyến và gắn bó với tình nghĩa nơi đây.

Suốt hai năm bôn ba bên ngoài, Quýt nhận ra một đạo lý lớn—trong thời thế này, cách xa nghìn dặm mà muốn gặp lại một người, quả thực vô cùng khó khăn, thậm chí còn xa xỉ hơn cả việc mỗi ngày được ăn trăm con cá nhỏ.

Nhưng thời gian trôi qua cũng xa xỉ chẳng kém gì việc hội ngộ cố nhân.

Từ lần đầu tiên gặp Bốc lão phu nhân, Quýt đã biết bà là một người lớn tuổi.

Nhưng già có nhiều kiểu già, cái già của quá khứ và cái già của hiện tại lại là hai chuyện khác biệt.

Khi trước, trong mắt Quýt, bà lão này khuôn mặt lạnh lùng, nghiêm nghị mà có phần "chưa chín tới".

Giờ đây, bà vẫn như một hạt cơm "chưa chín" ấy, nhưng là một hạt cơm đã mốc meo vì bệnh tật, mái tóc lưa thưa bạc trắng tựa như những sợi mốc xanh nhạt.

Nhìn thấy sư phụ già yếu bệnh tật đến vậy, Trinh Nghi cố nén lệ, hành lễ thật cung kính:

"Thưa sư phụ, học trò về thăm người đây."

Bốc lão phu nhân nhìn đứa học trò trước mắt, khẽ gật đầu:

"Đường xa vất vả, cùng tổ mẫu con ngồi xuống trò chuyện đi."

Nói rồi, bà phất tay ra hiệu để Vương Tích Thâm, người vừa hành lễ vấn an, cũng ngồi xuống.

Bốc lão phu nhân vốn tính cách nghiêm nghị, mạnh mẽ, không thích bộc lộ dáng vẻ ốm yếu trước mặt người khác, cũng không quen bị người quấy rầy hay thương hại.

Bình thường có ai đến thăm, bà thường chỉ đáp vài câu giữ thể diện, sau đó liền mời ra tiền sảnh để hậu bối tiếp đãi.

Hôm nay, hiếm khi bà giữ lại Đổng lão phu nhân và Trinh Nghi trong phòng, trò chuyện thật lâu, còn chủ động hỏi thăm những chuyện họ đã trải qua trong mấy năm qua.

Trinh Nghi để ý thấy, dù đang bệnh, trên chiếc kỷ nhỏ đầu giường sư phụ vẫn bày đầy sách vở và thi tập, bên cạnh còn có một cặp kính gọng đồng đính pha lê.

Cặp kính này là hàng Tô Châu, chế tác khá tinh xảo, chỉ là tròng kính đã cũ kỹ, mòn mờ theo năm tháng.

Thấy ánh mắt Trinh Nghi dừng trên chiếc kỷ nhỏ, Bốc lão phu nhân liền hỏi về thơ phú của nàng:

"Những bài xướng họa con viết cho Uyển Ngọc, nó đều đưa ta xem cả, rất khá… Hai năm qua con đã bôn ba khắp nơi, chắc hẳn cũng có không ít tác phẩm đắc ý?"

Trinh Nghi dù đã "tốt nghiệp" từ lâu, nhưng bị sư phụ gọi tên hỏi bài vẫn khiến nàng có cảm giác căng thẳng, ngay cả tư thế ngồi cũng vô thức đoan chính hơn.

Nàng còn chưa kịp khiêm tốn đôi câu, Đổng lão phu nhân đã mỉm cười sai Đào Nhi vào xe lấy tập thơ của Trinh Nghi mang đến để Bốc lão phu nhân xem xét chỉ điểm.

Trinh Nghi càng thêm thấp thỏm.

Những bài thơ của nàng phần lớn là cảm hứng bất chợt, không phải lúc nào cũng "đúng khuôn phép".

Đọc một mình thì vui vẻ, nhưng để một bậc sư phụ nghiêm khắc như Bốc lão phu nhân xem xét, hơn nữa còn ngay trước mặt người nhà, lại là chuyện khác.

Nào ngờ, Bốc lão phu nhân xem từng bài một, ngoài vài lời trao đổi góp ý, phần lớn đều tán thưởng, cũng không hề cố ý chỉ trích những câu chữ có phần phóng túng trong thơ nàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!