Chương 44: Bạch Lộ (Phần 1)

Khi rời Kim Lăng lên đường, tộc nhân Vương gia đã dặn dò Vương Tích Thâm cùng những người đồng hành rằng, sau khi trở về Thiên Trường, tuyệt đối không được nhắc nhiều đến chuyện Vương Giả Phụ hỏa táng ở Cát Lâm.

Họ e rằng Vương Trinh Nghi còn trẻ, tính tình ngay thẳng khó giữ được lời, liền căn dặn Vương Tích Thâm phải trông chừng con gái cho thật kỹ.

Chiếc quan tài chỉ an táng một nắm tro cốt nhẹ bẫng của Vương Giả Phụ, cứ thế, dưới tiếng khóc tiễn biệt của mọi người, nhập thổ vi an.

Sau khi lo liệu hậu sự, từ Cát Lâm trở về Kim Lăng, rồi lại từ Kim Lăng hồi Thiên Trường, trải qua quãng đường dài mệt nhọc, cuối cùng Vương Trinh Nghi cũng đổ bệnh giữa tiết thu hanh khô.

Tối đến, Quýt tự nguyện nhận trách nhiệm chăm nom nàng.

Nó dùng một chân trước đặt lên trán Vương Trinh Nghi, phát hiện dưới lòng bàn chân nóng hầm hập, bèn tức tốc chạy tới phòng Vương Tích Thâm, dùng nắm đấm mèo đánh thức hắn dậy.

Vương Trinh Nghi sốt cao suốt ba ngày, đến ngày thứ tư, Quýt lặp đi lặp lại động tác thử nhiệt độ trán nàng, lần nào chạm vào cũng thấy mát lạnh, rốt cuộc cơn sốt đã tan.

Quýt thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng khôi phục dáng vẻ lười nhác thường ngày, đồng thời bắt tay vào chải chuốt bộ lông có phần bù xù—chăm sóc đứa trẻ ốm đau là vậy đấy, người làm cha mẹ phải lao tâm khổ tứ, thường khó tránh khỏi cảnh đầu bù tóc rối.

Sốt lui rồi, nhưng Vương Trinh Nghi vẫn còn ho, giọng nói cũng trở nên khàn đặc.

Thân thể Đổng lão phu nhân cũng không được tốt.

Khi trở về Kim Lăng, bà đã trải qua một cơn bệnh, nay tang sự hoàn tất, tâm sự trong lòng coi như đã giải tỏa, cơ thể lại đột nhiên rệu rã, những chứng bệnh bị đè nén bấy lâu nay lần lượt bộc phát.

May mắn thay, không có gì đáng ngại, chỉ cần điều dưỡng cẩn thận một thời gian là được.

Vương gia huynh đệ bàn bạc, quyết định ở lại Thiên Trường một thời gian, để mẫu thân dưỡng bệnh là việc quan trọng nhất, đồng thời cũng nhân cơ hội cùng tộc nhân thảo luận về tương lai của gia tộc.

Vương Giả Phụ để lại một tòa lão trạch tại Thiên Trường, suốt nhiều năm qua vẫn do một lão bộc họ Hàn trông nom.

Lão Hàn tuổi đã ngoài sáu mươi, tóc bạc trắng, lưng còng, Đổng lão phu nhân bảo Vương Trinh Nghi gọi ông là "Hàn gia gia".

"Làm sao dám nhận cách xưng hô như vậy…"

Lão Hàn hoảng hốt, vội cúi người khoát tay liên tục: "Nhị tiểu thư cứ gọi lão Hàn là được."

"Nó cũng lớn lên nhờ ăn gạo, rau và hoa quả do ông vun trồng, gọi một tiếng "Hàn gia gia" đâu có gì không ổn."

Đổng lão phu nhân mỉm cười nói.

Lão Hàn là cố bộc của Vương Giả Phụ, luôn tận tâm quản lý lão trạch đâu ra đấy, còn chăm nom mấy mẫu ruộng cùng một khu vườn rau.

Mỗi khi đến mùa thu hoạch, ông lại chọn ra những loại lương thực, rau quả tốt nhất, xếp thành từng sọt gọn gàng, nhờ tộc nhân mang về Kim Lăng cho Vương gia.

Vương Trinh Nghi lại gọi một tiếng "Hàn gia gia", lúc này lão Hàn mới dám gật đầu đáp lại, đồng thời đưa tay áo lên lau nước mắt.

Lão Hàn cùng tôn tử của ông đã dọn dẹp trước mấy gian phòng ngủ.

Vương Tích Thụy và Vương Nguyên ở chung một phòng, Vương Tích Thâm và Vương Tích Phổ cùng ở, Vương Trinh Nghi thì ngủ với tổ mẫu, còn đám hạ nhân phân ra ở hai gian phòng phía đông và tây.

Tộc nhân Vương gia thi thoảng lại mang tới một số vật dụng, từ bát đĩa, dầu gạo, lò than nhỏ, đến bàn ghế, bình phong, giường chạm khắc.

Bà vú Trác dẫn theo Đào Nhi và mấy gã tiểu tư bổ sung thêm vài món đồ sinh hoạt hằng ngày.

Cứ thế suốt sáu bảy ngày, căn nhà dần dần có dáng vẻ của một gia đình.

Cha con Chiêm gia cũng chưa vội rời đi.

Bình thường, họ hoặc giúp Vương gia xử lý công việc hậu sự, hoặc cùng Vương Tích Thụy, Vương Tích Thâm, Vương Tích Phổ đi thăm viếng thân hữu, hoặc giới thiệu nhau với những văn nhân phái Hoàn có tiếng trong vùng.

Sau khi Đổng lão phu nhân đổ bệnh, Chiêm Mai ngày nào cũng ghé qua vấn an, tiện thể đến thăm Vương Trinh Nghi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!