Trinh Nghi vốn không mấy tin vào thần tiên, cũng rất ít khi đặt chân đến chốn bái Phật cầu thần.
Nhưng đây là cơ hội duy nhất gần đây nàng có thể cùng đại tỷ ra ngoài mà không bị ai quấy rầy.
Tối hôm trước, nàng thử nhắc đến chuyện của đại tỷ với tổ mẫu.
Đổng lão phu nhân không hề tỏ ra bất ngờ, chỉ thở dài như đã liệu trước.
Nghe ý tứ của Trinh Nghi, rõ ràng nàng muốn làm theo đề nghị của Tiền Dữ Linh, thử khuyên nhủ Thục Nghi.
Đổng lão phu nhân gật đầu đồng ý, nhưng ánh mắt bà lại không đặt quá nhiều kỳ vọng vào chuyện này.
Từ chùa Kỳ Hà trở về, ngồi trong xe la, dọc đường cùng đại tỷ trò chuyện, ánh sáng hy vọng trong mắt Trinh Nghi cũng dần dần tắt đi.
Khi nghe nhị muội đề nghị nàng thử giúp trông coi sinh ý của Tưởng gia, phản ứng đầu tiên của Thục Nghi là sững sờ.
Bà bà (mẹ chồng) của nàng tuy cũng từng dạy nàng xem sổ sách, nhưng chỉ giới hạn trong việc quản lý gia vụ.
Còn chuyện làm ăn buôn bán, nàng chưa bao giờ học qua, cũng tự biết mình không có năng khiếu.
Huống hồ, đến giờ nàng vẫn chưa sinh được con nối dõi cho Tưởng gia, làm sao dám nhúng tay vào sinh ý?
Nếu nàng để lộ chút ý định nào, người ngoài sẽ nghĩ thế nào về nàng?
Nhỡ đâu lại nghi ngờ rằng là mẹ đẻ và huynh đệ nhà nàng đứng sau xúi giục, thì thanh danh của Vương gia sẽ ra sao?
Chẳng phải sẽ khiến phụ thân và đệ đệ chịu liên lụy ư?
Những nỗi lo lắng của Thục Nghi quá nhiều, nhiều đến mức nàng không dám đếm xuể, vì càng đếm chỉ càng khiến nàng thêm sợ hãi.
"Nhị muội…" Thục Nghi lắc đầu, khẽ giọng nói: "Ta biết muội lo lắng cho ta, Cửu Anh cũng chỉ muốn giúp ta.
Nhưng muội phải hiểu rằng, Cửu Anh không giống chúng ta.
Nàng ấy có phúc khí, những gì nàng ấy làm được, chúng ta chưa chắc đã làm được."
Trinh Nghi có chút nôn nóng: "Nhưng nếu không thử thì sao biết—"
"Muội ngốc quá." Thục Nghi dịu dàng ngắt lời nàng, nhẹ giọng dỗ dành: "Đừng nói những lời ngốc nghếch ấy nữa…"
Ánh mắt Thục Nghi không có trách móc, cũng không có dao động, chỉ có sự bất lực dịu dàng, như đang kiên nhẫn sửa lại những suy nghĩ ngây thơ bồng bột của muội muội mình.
Nhưng Trinh Nghi vẫn nói: "Vậy đại tỷ đã từng nghĩ qua chưa, nguyên nhân khó hoài thai có lẽ chưa chắc đã nằm ở đại tỷ?
Bằng không, với tác phong của hắn như vậy, cớ gì ngoài kia bao nhiêu nữ nhân khác cũng chưa từng—"
"Trinh Nghi!"
Thục Nghi lần này thật sự hoảng sợ, thậm chí mang theo cơn giận mỏng manh mà cắt ngang lời muội muội.
Nàng vừa kinh hãi, vừa thẹn thùng, vừa hoang mang: "Trinh Nghi… muội còn nhỏ như vậy, sao lại nghĩ đến những chuyện này…
Nếu để người ngoài nghe được, còn thể thống gì nữa?"
Trinh Nghi không hề lui bước: "Đây là chuyện y lý, có gì không thể nói?
Sao lại liên quan đến thể thống?
Đại tỷ cứ tiếp tục uống những bài thuốc dân gian kia, chỉ e không những không giúp được gì mà còn hại thân!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!