Nhưng Tưởng gia phu nhân nhất quyết phải khóc xong một hồi này, nước mắt rơi như mưa, bi thương chân thành.
Trinh Nghi nhìn vào mắt, lại đột nhiên đánh giá Tưởng gia phu nhân cao hơn một bậc.
Hành vi vừa khóc vừa hát này thoạt nhìn có vẻ giả tạo, khoa trương, thậm chí trong mắt một số văn nhân có thể còn bị xem là th* t*c.
Nhưng xét về mặt lễ tiết và thể diện thế tục, chẳng phải đây chính là một cách chu toàn mọi bề hay sao?
Khóc lớn cũng là một việc hao tổn tinh thần.
Vị phu nhân này vội vã đến đây để khóc một hồi, làm tròn thể diện đến mức tận cùng, chí ít cũng cho thấy bà ta không hề xem nhẹ Vương gia.
Dẫu tổ phụ đã khuất, tam thúc cũng phải thủ hiếu ba năm, đối phương vẫn không có nửa phần khinh nhờn.
Dù là thương hộ, nhưng bà ta chí ít không phải kẻ nịnh trên giẫm dưới.
Bất luận là chân tình hay có suy tính khác, nếu là chân tình thì đáng quý, còn nếu có tính toán, thì chứng tỏ người này biết giữ chừng mực, sẽ không dễ dàng giở trò khinh bạc.
Vậy nên, nhìn Tưởng gia phu nhân khóc đến nước mắt giàn giụa, dẫu bị kéo thế nào cũng giãy ra được, lại quỳ xuống đất, Trinh Nghi lại cảm thấy yên lòng hơn một chút về tình cảnh của đại tỷ ở Tưởng gia.
Nhưng sự yên lòng này cũng chỉ vơi đi đôi phần.
Đặc biệt là sau khi Trinh Nghi nghe từ Tiền Dữ Linh về tác phong của Tưởng Mậu, nàng càng thêm lo lắng cho tương lai của đại tỷ.
Giữa lúc Tưởng gia phu nhân đang khóc thảm thiết, lại có một nhóm văn nhân đến phúng viếng, trong đó có một người trẻ tuổi mà Quýt nhận ra.
Năm xưa, thiếu niên từng luống cuống trước mặt Thục Nghi nay đã trưởng thành thành một thanh niên trầm ổn.
Người đó được đám đông nhường bước, đi vào linh đường trước.
Hắn chính là Ôn Dĩ Hành.
Giờ đây, hắn đã có danh hiệu cử nhân, phụ thân cũng được thăng chức điều đi Chiết Giang, tiền đồ của hai cha con rạng rỡ thênh thang.
Có những người càng thuận buồm xuôi gió, càng dễ sinh lòng hổ thẹn với những chuyện năm xưa chưa làm trọn vẹn.
Ôn phụ mỗi khi nhớ lại chuyện từng định thân với Vương gia, nhưng vì Vương công bị lưu đày mà lập tức hối hôn, đều cảm thấy bản thân thiếu đức, cũng luôn lo sợ chuyện này bị người đời bàn tán, chỉ trích.
Năm đó, dù việc hối hôn là do lão phu nhân trong nhà ra sức thúc ép, nhưng Ôn phụ rất rõ, bản thân cũng đã từng do dự.
Thậm chí, sự "vô lý" của mẫu thân khi ấy lại trở thành tấm mộc che chắn thể diện tốt nhất cho ông…
Dẫu rằng ông hiểu rõ, Vương công vốn dĩ phẩm hạnh không tì vết, chỉ là vì quá sắc bén, xung đột với quan trường mà thất bại.
Hiện đang nhậm chức không thể thoát thân, Ôn phụ đặc biệt gửi thư dặn dò con trai, đợi khi Vương gia đưa linh cữu về Kim Lăng, nhất định phải đến phúng viếng.
Ôn Dĩ Hành hiểu rằng phụ thân không chỉ áy náy, mà còn có phần chột dạ.
Nhưng ngoài điều đó ra, hắn còn có những tâm tư riêng.
Năm nay Ôn Dĩ Hành đã hai mươi bốn tuổi, lớn hơn Thục Nghi ba tuổi, nhưng hôn sự vẫn chưa định.
Càng về sau, khi con trai thăng tiến, cháu trai đỗ đạt, ánh mắt của Ôn lão phu nhân càng thêm kén chọn.
Những năm qua, bà gần như đã xem xét hết thảy các khuê tú có thể chọn lựa trong thành Kim Lăng, nhưng vẫn cảm thấy các nữ nhi nhà quan tầm thường kia không xứng với cháu trai mình. — Cháu bà sang năm sẽ vào kinh thi hội, nên phải kết thân với tiểu thư nhà đại học sĩ, đại thần quân cơ, hoặc thiên kim của vương công quý tộc.
Đến lúc đó, cả nhà Ôn gia được vinh hiển lây, thế mới thật là môn đăng hộ đối!
Mỗi khi nhắc đến kế hoạch này, Ôn lão phu nhân luôn vui sướng đến mức cười không khép miệng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!