Trinh Nghi nhìn thẳng vào mắt hắn, nhẹ giọng nói:
"Ta chỉ muốn về nhà."
Tổ phụ đã không còn, giờ đây nàng chỉ muốn cùng tổ mẫu trở về Kim Lăng, trở về nơi thuộc về mình, chứ không phải ở lại một vùng đất xa lạ, xa rời gia đình, chỉ để đổi lấy một thứ tự do không thực sự tồn tại.
"Đương nhiên nàng có thể về nhà." Ngạch Nhĩ Đồ nói ngay, "Ta có thể phái người hộ tống nàng về Kim Lăng trước, sau đó xin phép gia đình nàng.
Nàng không cần quyết định vội vàng, có thể bàn bạc kỹ càng với Đổng lão phu nhân.
Ba ngày sau, hoặc năm ngày sau, ta sẽ đợi nàng ở đây để nghe câu trả lời!"
Trinh Nghi lại lắc đầu:
"Ngạch Nhĩ Đồ, đa tạ huynh.
Nhưng huynh không cần đợi, ta sẽ không đến."
Khi đối diện với ánh mắt kiên định trong trẻo ấy, Ngạch Nhĩ Đồ cuối cùng cũng mất đi dũng khí để tiếp tục níu kéo.
Hắn siết chặt nắm tay, cố kìm nén cảm xúc, đường nét trên gương mặt căng chặt.
Hắn quay đầu đi, không nhìn nàng nữa.
"Xin cáo từ."
Trinh Nghi cúi người hành lễ, sau đó xoay người rời đi.
Mới đi được mười mấy bước, phía sau liền vang lên giọng nói không cam lòng của Ngạch Nhĩ Đồ:
"…
Sẽ có ngày nàng hối hận thôi!"
Trinh Nghi không hề dừng bước.
Dáng người nàng như một nhành trúc mảnh mai nhưng không thể khuất phục.
Ngạch Nhĩ Đồ cảm thấy lòng mình nghẹn lại, buồn bực giáng mạnh một quyền vào thân cây, làm mấy chiếc lá xanh khẽ rung rinh rồi rơi xuống đất.
Lúc Trinh Nghi cùng tổ mẫu rời khỏi phủ tướng quân, trời đã sẫm tối.
Bảo Âm tiễn nàng ra tận ngoài cổng, cố nén nước mắt, dặn dò:
"Chờ ngươi xác định ngày lên đường, nhất định phải báo cho ta biết, để ta đến tiễn ngươi…
Nếu ngươi cứ thế lặng lẽ rời đi, ta sẽ giận ngươi cả đời đấy!"
Đổng lão phu nhân từ chối lời đề nghị sai người tiễn chân của Đa Lan phu nhân, dẫn theo cháu gái bước lên chiếc xe lừa.
Kỳ Sinh nắm dây cương, dẫn lừa đi về phía trước, Đào Nhi theo sát bên cạnh.
Chiếc xe lộc cộc lăn bánh, từ lúc trời vừa sẩm tối cho đến khi ánh trăng sáng tỏ.
Mùa hè Tiểu Thử, đêm trên vùng đất hoang dã, bóng dáng con lừa và đoàn người đều bị ánh trăng kéo dài trên con đường nhỏ.
Chiếc xe lừa không có khoang, chỉ là một tấm ván đơn giản, Trinh Nghi ngồi trên đó, hai chân buông thõng bên mép xe.
Tầm mắt không bị che chắn, nhìn ra xa, bốn bề chỉ có ánh trăng, bầu trời đầy sao, hòa cùng tiếng côn trùng kêu râm ran.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!