Chương 33: Tiểu Thử (Phần 2)

Sau khi cùng Trinh Nghi bái kiến Đa Lan phu nhân, Đổng lão phu nhân đề nghị muốn đi gặp một số mưu sĩ và sư gia từng tận tâm phò tá Vương Giả Phụ khi còn sinh thời.

Ngày hỏa táng của Vương Giả Phụ, bọn họ cũng đều có mặt.

Có lẽ sau này sẽ không còn cơ hội giao thiệp, nhưng lễ nghĩa cần phải chu toàn thì vẫn phải chu toàn.

Đa Lan phu nhân biết rõ lão phu nhân xưa nay làm việc luôn thận trọng chu đáo, bèn gật đầu nói:

"Xin mời theo ta, ta dẫn người qua đó."

"Phiền phu nhân rồi." Đổng lão phu nhân hành lễ cảm tạ, sau đó quay sang dặn dò Trinh Nghi:

"Đức Khánh, con hãy ở lại trò chuyện với Bảo Âm cách cách, ta theo phu nhân đi một lát sẽ quay lại."

Trinh Nghi gật đầu đáp lời.

Bảo Âm mắt hoe đỏ, đưa Trinh Nghi đến bãi nuôi ngựa.

Vừa đến trước chuồng, Đức Phong lập tức phấn khích chạy đến, xuyên qua rào chắn cọ vào lòng bàn tay nàng.

Hơi thở nóng ấm từ mũi ngựa phả lên da thịt mềm mại, để lại một lớp ẩm ướt nhàn nhạt.

Trinh Nghi giao Đức Phong lại cho Bảo Âm, không phải là "trả lại" mà là "giao phó"—đây chính là cách nàng trân trọng tấm lòng khi xưa của bằng hữu.

Ở Kim Lăng, Trinh Nghi không có điều kiện để nuôi hay cưỡi ngựa.

Mà Đức Phong lại được chủ nhân mới yêu thương vô cùng, thế nên nàng càng muốn để nó ở lại vùng thảo nguyên mênh mông này.

Đức Phong chẳng biết đây là lần biệt ly, nó chỉ lấy làm lạ tại sao hôm nay chủ nhân không dắt mình ra ngoài mà chỉ đứng bên hàng rào, nhẹ nhàng xoa đầu và v**t v* cổ nó.

Dẫu vậy, con ngựa vẫn ngoan ngoãn, nheo mắt tận hưởng những cử chỉ âu yếm ấy.

Bảo Âm nhìn nàng, giọng khẽ run rẩy:

"Trinh Nghi… ngươi có còn quay lại Cát Lâm không?"

Bảo Âm xưa nay luôn mạnh mẽ, vậy mà lúc này cũng lộ ra chút yếu đuối và ánh lệ long lanh.

"Chưa biết được." Trinh Nghi nhìn bạn mình, nghiêm túc nói: "Bảo Âm, có lẽ sẽ quay lại."

Hàng mi dài của Bảo Âm khẽ chớp, một giọt nước mắt lăn xuống.

Nàng như nắm bắt được một lời hứa, lập tức muốn khắc ấn lên đó một chiếc khóa:

"Vậy được, ta sẽ giúp ngươi chăm sóc Đức Phong trước.

Chờ khi ngươi quay lại, ta sẽ trả nó cho ngươi!"

"Được." Đôi mắt Trinh Nghi cũng hơi đỏ lên, nhẹ giọng đáp: "Đa tạ ngươi, Bảo Âm."

Đúng lúc này, một bóng dáng cao lớn nhanh chóng tiến lại gần.

Chưa đợi Trinh Nghi kịp phản ứng, đối phương đã cất giọng gấp gáp:

"Ta có chuyện muốn nói với nàng!"

Nàng còn chưa kịp lên tiếng, cổ tay đột nhiên bị nắm lấy, ngay sau đó cả người đã bị kéo đi không cách nào kháng cự.

"Bảo Âm!" Nàng nghe thấy giọng bạn mình giận dữ quát lên: "Ngạch Nhĩ Đồ!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!