Gió càng lúc càng mạnh, sấm chớp cũng dồn dập hơn.
Khi Trinh Nghi chạy đến đầu thôn, chỉ thấy càng lúc càng nhiều bách tính quỳ rạp trước đạo sĩ làm phép, cũng như trước trời cao mà cầu mưa.
Con đường trước thôn đã bị họ lấp kín, chật như nêm cối.
Trinh Nghi dốc hết sức chen ra khỏi đám người đang mồ hôi nhễ nhại, nước mắt lưng tròng, cuồng nhiệt mà thành kính.
Bị vây giữa họ, nàng cảm thấy không thở nổi, mỗi tấc da thịt trên người đều đang phản kháng lại sự hoang đường này.
Nàng vùng thoát khỏi đám đông, chạy thẳng về tiểu viện của mình, vừa chạy vừa lớn tiếng gọi:
"Tổ phụ!
Sắp mưa rồi!"
Nàng nhìn thấy tổ phụ.
Ông lặng lẽ tựa vào ghế mây.
Quýt nhẹ nhàng nhảy lên đùi lão nhân, vươn một chân trước, khẽ chạm vào cánh tay ông hai lần, như thể mong có thể đánh thức lão Vương gia, hệt như khi xưa còn ở Kim Lăng, mỗi lần họ ngồi câu cá bên bờ sông sau nhà.
Quýt bắt đầu sốt ruột, cúi xuống cắn nhẹ vào lòng bàn tay lão nhân.
Nhưng lão nhân vẫn không chịu tỉnh lại.
Trong nháy mắt, Trinh Nghi lao đến.
Nàng cảm giác mình đã chạy rất nhanh, nhưng dưới chân lại như bị đổ đầy cát nặng, giống như sa lầy trong đầm lầy, chẳng thể phân biệt được rốt cuộc là nhanh hay chậm.
Cứ thế mà chạy đến trước mặt tổ phụ.
Chiếc cặp sách đang đan dở trên tay Vương Giả Phụ rơi xuống đất.
Cùng lúc đó, những hạt mưa lạnh buốt như hạt đậu cũng bắt đầu rơi xuống.
Những giọt nước rơi trên chân mày và mí mắt lão nhân, tựa hồ khiến mí mắt già nua ấy khẽ động.
Trinh Nghi nín thở, không thành tiếng nhưng vô cùng khẩn thiết mong chờ—chờ tổ phụ mở mắt ra.
Nhưng ông không mở mắt.
Mưa mỗi lúc một dày.
Nước mắt Trinh Nghi cuối cùng cũng rơi xuống.
Nàng vô thức nhào vào lòng tổ phụ, dùng đôi tay bé nhỏ của mình che chở cho ông, chắn đi cơn mưa cuối cùng của đời ông.
Bà vú Trác đánh rơi chén thuốc trong tay, loạng choạng lao đến.
Tứ bề chỉ còn tiếng mưa rơi và tiếng reo hò vui sướng.
Trong sân nhỏ, những tiếng khóc yếu ớt chẳng thể át đi sự huyên náo ngoài kia.
Cơn mưa lớn đổ xuống, xoa dịu mặt đất khô cằn đầy thương tích, cuốn trôi bụi bặm trong không trung.
Vị danh y khó mời kia rốt cuộc cũng đến, rồi lại bị đưa đi.
Thi thể Vương Giả Phụ được đặt lại trên giường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!