Chương 25: Tiểu Mãn (Phần 3)

Tin vui là Vương Nguyên cuối cùng cũng thành thân, xem như giải tỏa được một mối tâm sự cho vợ chồng Vương Tích Thụy, thậm chí cả nhà họ Vương.

Mối hôn sự mà Vương Nguyên đã đính ước trước đó cuối cùng không thành, nói chính xác là cô gái bên đằng gái chẳng may bệnh nặng qua đời vào mùa thu năm ngoái.

Nhà gái nhiều lần chủ động đề nghị từ hôn, nhưng Vương Tích Thụy vẫn không chấp thuận.

Ông sai người đưa thuốc men, bạc tiền, thậm chí mời danh y chữa trị, song rốt cuộc vẫn không giữ được mạng người.

Trong chuyện này, nhà họ Vương xử sự chu toàn, không ai có thể bắt bẻ được điều gì, cũng có không ít người tán dương.

Nhưng cũng chẳng thể tránh khỏi những lời xì xào trong bóng tối, nhất là khi nhà họ Vương giờ đây không còn như trước nữa.

Những người tin vào phong thủy vận số, kiêng kỵ chuyện hỉ sự gặp tang, tự nhiên không muốn cân nhắc Vương Nguyên làm con rể.

Vì chuyện này, đại phu nhân đã rơi không ít nước mắt, trong lòng còn âm thầm trách phu quân mình.

Bà nói rằng, nếu sớm đồng ý từ hôn thì đâu đến nỗi để con trai bị gán cái danh xúi quẩy…

Nếu là người khác thì cũng thôi đi, đằng này con bà vốn đã mang tiếng là công tử bột, giờ lại thêm vận hạn này, chẳng phải càng khó tìm vợ hay sao?

Ai thấy mà không muốn tránh xa?

Vương Nguyên vẫn chẳng hề bận tâm, bộ dạng lông bông như cũ, kiểu như "cưới được thì cưới, không cưới thì ở vậy cả đời cũng chẳng sao", khiến đại phu nhân tức giận càng thêm tức giận.

Việc tìm một mối hôn sự tương xứng về gia thế giờ đây đã không còn khả thi, có hỏi cũng chỉ chuốc lấy nhục, đành phải hạ thấp tiêu chuẩn mà tìm kiếm.

Cuối cùng, chính nhà của vị hôn thê đã khuất lại đứng ra làm mai mối.

Tuy không có duyên kết thân với cô gái trước, nhưng nhà này vẫn luôn tán thưởng phẩm hạnh của họ Vương, cũng cảm thấy bản thân đã liên lụy đến danh tiếng của Vương Nguyên, bèn đề cử biểu tỷ của cô gái ấy làm tân nương.

Vị biểu tỷ này họ Chúc, mồ côi cha từ sớm.

Phụ thân nàng khi còn sống từng làm quan, sau khi ông qua đời, nàng cùng mẫu thân nương nhờ nhà ngoại ở ngoài thành Kim Lăng.

Gia cảnh không may mắn, chuyện hôn nhân cũng vì vậy mà khó khăn hơn, song dung mạo đoan trang, phẩm hạnh hiền hậu.

Lại thêm việc ai ai cũng thương xót Chúc cô nương, nên nàng từ nhỏ đã lớn lên trong sự che chở, yêu thương.

Lần đầu gặp mặt, Vương Nguyên nhận ra, nhà ngoại của nàng quả thật không bạc đãi cháu gái, nàng có tính cách ngay thẳng, mặt tròn trĩnh đầy đặn.

Khi nhắc đến sở thích, nàng thành thật nói với Vương Nguyên rằng, điều nàng thích nhất chính là nghiên cứu các món ăn.

Sau đó, nàng thao thao bất tuyệt kể về những món mình yêu thích và sở trường của mình.

Ban đầu, Vương Nguyên chỉ thấy buồn cười, nhưng nghe một hồi, y chỉ lo nuốt nước bọt mà thôi.

Hôn sự của hai người được định đoạt như vậy.

Sau đó, Vương Tích Thụy viết thư về tận Cát Lâm xin ý kiến song thân.

Vương Giả Phụ vốn không thể rời khỏi nơi lưu đày, còn Đổng lão phu nhân từ trước đến nay không hay nhúng tay vào chuyện hôn nhân của con cháu, bèn bảo vợ chồng trưởng phòng hãy tự mình quyết định.

Thế là, Vương Nguyên – người đã không còn nhỏ nữa – chính thức thành thân vào tháng tám.

Quýt hy vọng sau khi lấy vợ, Vương Nguyên có thể chín chắn hơn một chút, đừng có khiến người ta ghét nữa.

Vương Nguyên cưới vợ là tin vui, nhưng tin không vui lại là—

Trong thư, Vương Tích Thâm hổ thẹn viết: "Con và A Giới đều không đỗ, khiến phụ mẫu thất vọng rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!