Sau lập xuân, sông băng dần tan chảy, những mầm liễu non nhú lên nơi góc tường, cành liễu mảnh mai trở nên mềm mại, uyển chuyển hơn.
Quýt nằm trên đống củi ở góc tường, lim dim mắt hưởng thụ ánh nắng.
Nó khẽ hít hít mũi, đã có thể ngửi thấy trong không khí hương vị vạn vật hồi sinh.
Bộ lông mèo con vẫn còn hơi xù của Quýt khẽ rung lên trong làn gió xuân, đồng thời cũng ngấm lấy hơi ấm của ánh mặt trời.
Nó thoải mái rút chân vào lòng, nhưng cũng hơi có chút tiếc nuối.
Trời đẹp như thế này mà chẳng có lấy một miếng cá khô.
Quýt bắt đầu nhớ đến mấy món ăn thời hiện đại, từ pate trộn đủ thứ phụ gia công nghệ, đến các loại gà đông lạnh và trứng cút sấy khô.
Bên dưới đống củi, mèo mẹ co chân sau gãi ngứa, cả một nhúm lông rụng sau suốt mùa đông theo gió bay lên, vừa vặn bị một con chim én lướt ngang qua ngoạm lấy, tha đi lót tổ.
Quýt híp mắt, cảm thấy thi hứng dạt dào—
"Lông mèo nào phải vật vô tình, hóa thành tổ ấm lại chở che chim!"
Hôm sau, con én ấy lại đến, lần này cắp đi hai nhúm lông nữa.
Đến ngày thứ ba, nó chẳng đến một mình mà còn dẫn theo mấy con nữa.
Quýt nhìn đám chim én chao lượn trên tường viện, rồi lại nhìn mèo mẹ đã trụi lông gần hết, cảm thấy áp lực của bà có hơi lớn.
Thế nên mèo mẹ chỉ còn cách vờ cúi đầu l**m lông, giả bộ bận rộn.
May mà đám én kia cũng biết mèo giỏi săn chim, nên không dám lại quá gần, bằng không chúng có khi đã trở thành đám đạo tặc chuyên cướp lông mèo rồi.
Vạn vật trên đời luôn tương sinh tương khắc như thế.
Chẳng hạn, Quýt không thích trẻ con, nhưng lại luôn bị tiếng khóc của chúng thu hút.
Một buổi trưa, Trinh Nghi lại khóc.
Nhân lúc mèo mẹ ra ngoài kiếm ăn, Quýt lén lút chạy đi xem.
Hiện tại, Quýt đã là một chú mèo hai tháng tuổi, còn Trinh Nghi cũng vừa tròn một tháng.
Nhưng mẹ của nàng, Dương Cẩn Nương, vẫn rất ít khi xuống giường.
Dương Cẩn Nương vốn sức khỏe không tốt, lần sinh nở này tổn hại nguyên khí, suốt cả tháng ở cữ đều phải tĩnh dưỡng.
Thầy thuốc còn nói riêng với gia đình rằng, ngoài bệnh trong người, nàng còn có tâm bệnh.
Quýt không hiểu chuyện của con người, nó chỉ thấy loài này quá yếu đuối—mỗi lứa chỉ sinh có một con đã đành, đứa trẻ ấy lại còn lớn lên quá chậm.
Nó thường xuyên đến xem Trinh Nghi, nhưng lúc nào cũng cảm thấy nàng chẳng lớn lên bao nhiêu.
Thậm chí, có hôm nửa đêm nó còn lẻn vào phòng, lăn ra nằm trên giường Trinh Nghi, duỗi hết tứ chi để so xem ai dài hơn.
Kết quả là, Trinh Nghi hầu như không thay đổi, còn Quýt thì ngày càng lớn nhanh như thổi, bây giờ đã có thể chạy nhảy khắp nơi.
Quýt nhón chân lên ghế, trèo qua cửa sổ, đứng trên bậu cửa, thò đầu vào phòng nhìn.
Trinh Nghi vẫn đang khóc, nàng vừa bú sữa xong, một bà vú đang bế dọc nàng vỗ nhẹ sau lưng, sợ nàng bị trớ sữa.
Bên cạnh, một nha hoàn chừng mười tuổi giơ chiếc trống bỏi, ra sức dỗ dành:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!