Chương 17: Cốc Vũ (Phần 1)

Việc bó chân, từ khi Trinh Nghi lên bốn, đã hóa thành một con quái thú hung ác dị thường, thường xuyên xuất hiện trong những cơn ác mộng của nàng.

Con quái thú ấy lấy xương thịt con người làm thức ăn, khắp thân phủ đầy lưỡi dao đẫm máu, treo lủng lẳng vô số gương mặt người.

Có gương mặt của tam phu nhân, của đại tỷ, và của rất nhiều người mà Trinh Nghi từng thấy đã bị bó chân.

Mỗi lần con quái thú ấy xuất hiện, những bức tường khổng lồ vươn thẳng lên trời cũng đồng thời dựng lên, lần nào cũng khiến Trinh Nghi toát mồ hôi lạnh mà giật mình tỉnh giấc.

Năm bốn tuổi, Trinh Nghi trèo cửa sổ trốn đi, dùng tiếng khóc phản kháng mà tránh được việc bó chân.

Sau đó, nàng ốm nặng một trận, may nhờ có tổ phụ và tổ mẫu che chở, nàng mới được "tạm tha" hai, ba năm.

Năm bảy tuổi, tổ phụ bị lưu đày, trong nhà hỗn loạn một phen.

Tiếp đó, Dương Cẩn Nương mang thai, khó sinh, lại phải điều dưỡng một năm.

Đến nay Trinh Nghi đã chín tuổi, chuyện bó chân không thể kéo dài thêm được nữa.

Theo lời bà vú Lư, thì đã trễ lắm rồi, nếu còn trì hoãn, không chỉ chịu khổ mà e rằng cũng khó bó ra được một đôi chân "đẹp mắt".

Bà vú Lư còn nói với Dương Cẩn Nương rằng:

"Trẻ con nào chẳng sợ đau, nhưng chịu đựng qua rồi thì sẽ ổn thôi.

Đợi đến lúc lớn lên, tự khắc chúng sẽ hiểu nỗi khổ tâm của người lớn."

Lúc này, Dương Cẩn Nương ngồi bên bàn, Trinh Nghi đứng trước mặt mẫu thân.

Dương Cẩn Nương năm nay chưa đến ba mươi, nhưng Trinh Nghi lại thấy bên tóc mai của mẫu thân đã điểm vài sợi bạc.

Nàng chợt nhớ đến đạo lý về phận làm con mà Nho học thường nhắc đến.

Càng đọc nhiều, nàng lại càng khó có thể hành xử như khi mới bốn tuổi, chỉ dựa vào bản năng mà chống đối.

Nàng bắt đầu suy xét đúng sai, nhưng càng nghĩ lại càng cảm thấy mơ hồ.

Mà tổ phụ từng dạy rằng:

"Mơ hồ là bởi nghĩ quá nhiều, nhưng hiểu biết lại quá ít."

Trinh Nghi muốn biết thêm nhiều hơn nữa, về trời cao, về lòng đất, về vạn vật trong thế gian… Nàng từ nhỏ đã không thích những câu trả lời lấp lửng, càng không chấp nhận việc tất cả vấn đề đều kết thúc bằng những lời huyền hoặc của thần đạo.

Nàng muốn vạch trần chân tướng của mọi sự thật, để chống lại sự mơ hồ ấy.

Bó chân, rốt cuộc là đúng hay sai?

Sự trưởng thành của con người chẳng lẽ không nên thuận theo quy luật tự nhiên?

Vì sao lại phải hy sinh chính cơ thể của mình để đổi lấy cái gọi là mỹ lệ?

Mà đạo hiếu trong Nho học lại nói rằng:

"Thân thể, tóc da, nhận từ cha mẹ, không dám tổn hại, đó là khởi đầu của chữ hiếu."

Nhưng đồng thời cũng giảng rằng:

"Người con có hiếu khi phụng dưỡng cha mẹ, phải làm sao để cha mẹ được vui, không trái với mong muốn của họ."

Thế nhưng Trinh Nghi hiểu rằng, những lời này, nàng không thể đem ra tranh luận với mẫu thân được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!