Chương 16: Thanh Minh (Phần 3)

Quýt chạy ào ra tiền đường, trông vô cùng nổi bật với chiếc vòng nhỏ đan bằng cành liễu mềm quấn quanh cổ, bộ lông xù lên trông càng thêm tròn trĩnh.

Vùng Tô Hàng, Kim Lăng có tục đội liễu vào tiết Thanh Minh.

Tối qua, Vương Nguyên ngủ lại nhà bằng hữu, sáng sớm trên đường về nhà, vì chột dạ sợ bị mắng nên tiện tay móc ba đồng tiền mua từ lão ông đội nón lá ở đầu cầu một bó cành liễu xanh mướt, xem như cũng có chút để tâm đến việc trong nhà.

Vương Nguyên nhiệt tình phân phát cành liễu cho từng phòng, lại đưa đến chỗ tổ mẫu, liền bị Vương Tích Thụy lạnh lùng hừ một tiếng:

"Làm được chút chuyện nhỏ nhặt, lại hận không thể mời hẳn đội múa lân đánh trống đến để tuyên dương, chúc mừng đây mà."

Nói xong, Vương Tích Thụy đi đến tư thục giảng dạy, còn Vương Nguyên thì nghêu ngao tiểu khúc trở về ngủ tiếp.

Vương Tích Thâm cắt một đoạn cành liễu, nhẹ nhàng cài lên mái tóc thê tử, cười nói:

"Tục ngữ có câu: Thanh Minh không đội liễu, hồng nhan hóa bạc đầu… Nay nàng đã đội liễu rồi, tức là thanh xuân mãi mãi đọng lại."

Dương Cẩn Nương mặt thoáng ửng hồng:

"Thiếp đâu còn thanh xuân gì nữa…"

Trinh Nghi nghe vậy, bèn đan một chiếc vòng nhỏ bằng cành liễu, ngồi xổm xuống giúp Quýt đeo vào:

"Ta muốn Quýt mãi mãi không già đi."

Mẹ của Quýt đã già rồi.

Trinh Nghi không rõ mèo mẹ đã sống bao nhiêu năm, nhưng Xuân Nhi nói chắc cũng hơn mười năm.

Quýt năm nay vừa tròn chín tuổi, cũng bằng tuổi Trinh Nghi.

Nàng rất sợ Quýt già đi.

Quýt cắn cắn chiếc vòng trên cổ, vị đắng chát, không ngon chút nào.

Nhưng vì đây là tâm ý của Trinh Nghi, nên nó cũng đành miễn cưỡng đeo một ngày vậy.

Quýt chạy ra tiền đường, nhưng Trinh Nghi không theo cùng.

Nàng ở lại tiểu viện, ngồi cùng Dương Cẩn Nương và đại phu nhân, học gấp giấy tiền.

Giấy là loại giấy vàng bạc, cắt tỉa bằng kéo rồi xếp thành thỏi nguyên bảo, dùng để cúng tổ tiên và dâng lên thần linh.

Hôm nay là Hàn Thực tiết, hai ngày nữa sẽ đến Thanh Minh.

Khi đó, họ còn phải đem một số vàng mã đến miếu Thổ Địa.

Sau đó, miếu chúc sẽ bày nghi trượng, cử nhạc lễ, mang theo thần phù, lễ phẩm, đưa đến Thượng Chân Quán rồi đốt hóa kim ngân, cầu phúc cho bá tánh, gọi là "Giải Thiên Hưởng".

Đại phu nhân và Dương Cẩn Nương không nói ra, nhưng trong lòng đều tin rằng lão gia bị bãi quan lưu đày là do phạm đến thần linh khi phá miếu ở Quảng Đông.

Mà từ khi hồi hương đến nay, ông cũng không cho phép trong nhà cúng bái rầm rộ, khiến phong thủy bị ảnh hưởng.

Năm ngoái, Dương Cẩn Nương sinh nở không thuận lợi, nên năm nay muốn gấp thêm nhiều giấy tiền để chuộc tội, cầu xin thần linh khoan thứ và bảo hộ.

Trinh Nghi, giống như tổ phụ của nàng, không tin vào thần linh.

Nhưng Dương Cẩn Nương không cho phép Trinh Nghi nói lời bất kính, nàng cũng không muốn khiến mẫu thân tức giận, nên ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Song, trong lòng nàng vẫn không tin.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!