"Chủ tịch Lương, ở đây có một văn kiện cần anh xem và ký tên."
Lương Tự tỉnh lại trong tiếng gọi này, người đứng trước mắt anh là Mạnh Thành. Anh khẽ nhíu mày, lẽ ra, lúc anh và Giang Lan Thời còn ở Iceland thì đã thăng chức cho Mạnh Thành làm phó tổng giám đốc Thời An. Sau khi về nước cũng đã đổi thư ký, mấy việc chuyển văn kiện ký tên vốn không còn thuộc trách nhiệm của Mạnh Thành nữa.
Nhưng Lương Tự vẫn tiện tay cầm lấy văn kiện từ Mạnh Thành, mà điều khiến anh sững sờ là anh đã nhìn thấy văn kiện này rồi. Đó là một dự án anh từng ký cách đây nhiều năm và cũng đã thành công, sao bây giờ nó lại nằm trong tay anh?
Lòng thầm kinh ngạc, Lương Tự vội vàng lật đến những trang cuối văn kiện, mãi đến khi thấy ngày tháng đề trên đó, anh mới tin rằng mình không nhớ nhầm, đây là văn kiện anh đã từng ký.
Ấy cũng là năm anh vừa kết hôn với Giang Lan Thời.
Anh nằm mơ sao?
Thấy bàn tay Lương Tự cầm bút lại đờ ra, Mạnh Thành nhắc nhở anh.
Bấy giờ, Lương Tự mới ký tên mình trên văn kiện rồi vội vàng đứng dậy, anh túm lấy áo khoác vest được khoác trên lưng ghế, vắt lên khuỷu tay rồi sải bước ra ngoài.
"Chủ tịch Lương, anh định đi đâu sao?"
Lương Tự giơ cổ tay, nhìn đồng hồ: "Vịnh Thủy Nguyệt. Báo cho dì giúp việc là hôm nay không phải nấu cơm, còn nữa, đặt phòng riêng ở nhà hàng Hòa Bình giúp tôi."
Mạnh Thành sửng sốt: "Chủ tịch Lương, có tiệc xã giao đột xuất sao?"
"Không phải, là ăn cơm với bà chủ của các cậu."
Mạnh Thành đi theo sau lưng anh, hai người cùng bước vào thang máy, anh ta mới buột miệng: "Chủ tịch Lương, đêm nay bà chủ về nhà ư?"
Một tiếng "ding" vang lên, thang máy đã đến tầng B1. Lương Tự đang nhấc chân bước ra khỏi thang máy, nghe vậy, anh chợt khựng lại.
Phải rồi, suýt thì anh đã quên, vì sơ suất của mình nên đã khiến Giang Lan Thời hiểu lầm, suốt ba năm, cô hiếm khi về nhà.
Anh hít sâu một hơi, dặn dò Mạnh Thành: "Đến đại học Ninh Thành."
Mạnh Thành đáp lời, yên lặng lái xe.
Trên xe, anh mở WeChat, nhấp vào khung chat cố định trên đầu, nghĩ ngợi mãi mới gửi tin cho Giang Lan Thời.
Lương Tự: bây giờ em đang ở trường chứ?
Giang Lan Thời: vâng, có chuyện gì vậy?
Lương Tự: em bận lắm không?
Giang Lan Thời: cũng tạm, em đang xem luận văn.
Lương Tự: được, anh hiểu rồi.
Nói xong, anh nhìn thấy dòng chữ "đối phương đang nhập tin nhắn" lập lòe mãi một lúc lâu, nhưng không có tin nhắn gì nhảy ra.
Lương Tự bèn tắt điện thoại.
Lần này là ban ngày, trong phòng an ninh có bảo vệ trực ca, Lương Tự làm thủ tục đăng ký xe ra vào trường một cách suôn sẻ. Chiếc xe chạy vào đại học Ninh Thành, đến chỗ tòa nhà thí nghiệm. Mạnh Thành định mở cửa, nhưng khi thấy một bóng người đi ra từ quán trà cạnh đó, anh ta ngừng lại, quay đầu nhìn Lương Tự.
"Chủ tịch Lương, quý cô kia là bà chủ phải không?"
Lương Tự ngước nhìn.
Giang Lan Thời cột tóc tùy ý, áo sơ mi trắng giản dị cùng chiếc quần bò bình thường, tay cầm ly trà.
Lương Tự bất giác siết chặt nắm tay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!