"Định Bắc hầu đúng là có lòng tốt mà làm hỏng chuyện, sao có thể không hỏi trắng đen phải trái, cứ thế xông vào định đoạt hôn sự cho tiểu thư chứ!"
Trên xe ngựa trở về phủ, Liên Kiều vừa xé nát chiếc khăn tay cho hả giận, vừa than thở: "Khó khăn lắm mới bắt Lăng Vĩnh An thề thốt lập giấy tờ, chỉ còn một bước nữa thôi là thành công, vậy mà giờ đổ sông đổ biển hết cả! Ui... Đau quá đi..."
Thích Bạch Thương bôi thuốc cho nàng ấy, đầu ngón tay càng thêm nhẹ nhàng: "Ừm."
Liên Kiều nhíu mày, vừa vắt óc nghĩ cách an ủi tiểu thư nhà mình.
Thì lại nghe thấy một tiếng thở dài khe khẽ bên cạnh: "Tiền thuê người khóc mướn, tiền mời thầy thuốc mấy ngày nay. Tất cả đều uổng công rồi."
"...?" Liên Kiều vừa bực bội vừa bất lực, "Tiểu thư, đây mới là vấn đề sao? Vấn đề là kế hoạch mượn Lăng Vĩnh An gây chuyện để từ hôn đã đổ bể hết rồi, sao trông người chẳng có vẻ gì là lo lắng cả vậy?"
"Vốn dĩ cũng chỉ là chuyện thuận tay làm sau khi về kinh thôi," Thích Bạch Thương ngước mắt lên, chấm một ít thuốc mỡ lên trán Liên Kiều, "Ngày tháng còn dài, cần gì phải phí công đến thế?"
"Không dài chút nào đâu! Ngài không nghe Tạ Thanh Yến nói sao, trong vòng một tháng nữa hắn sẽ đến Thích gia hạ sính lễ đấy!"
"..."
Liên Kiều nói trúng tim đen, Thích Bạch Thương đành phải tạm dừng tay, đợi cho thị tỳ la lối xong.
"Tạ Thanh Yến là cháu ruột của Thánh Thượng, vốn đã là người nói một lời như chín đỉnh nặng ngàn cân, giờ lại còn mang cả danh hiệu của Trưởng công chúa ra, một khi đã nói ra thì hôn sự của ngài xem như đã đóng ván rồi!"
Liên Kiều lẩm bẩm, rồi đột nhiên mắt sáng lên: "Tiểu thư, người nói xem, có phải Định Bắc hầu vì thanh danh của Thích gia và Uyển Nhi tiểu thư nên mới mở lời đứng ra vun vén chuyện này không?"
Thích Bạch Thương ừ hử cho có lệ: "Chắc vậy."
"Vậy thì đơn giản rồi!" Liên Kiều nhích lại gần Thích Bạch Thương, "Đợi thêm hai ngày nữa, Uyển Nhi tiểu thư và mọi người từ chùa Hộ Quốc cầu phúc trở về, bảo nàng ấy tìm một cái cớ đến gặp Định Bắc hầu một chuyến, nói giúp cho người một lời!"
"Không được."
Ánh mắt Thích Bạch Thương trong veo: "Uyển Nhi chưa xuất các, lén gặp nam nhân bên ngoài, một khi bị người ta vin vào cớ đó, muội ấy biết phải ăn nói làm sao?"
Liên Kiều vội la lên: "Tiểu thư, người vì muốn từ hôn mà chẳng màng đến bản thân, còn cùng Lăng Vĩnh An đôi co giữa phố, chỉ là bảo Uyển Nhi tiểu thư lén đi gặp một chuyến thôi mà..."
"Chuyện này không được nhắc lại nữa," Thích Bạch Thương hiếm khi dùng giọng điệu lạnh lùng, "Uyển Nhi không giống ta, danh dự của muội ấy chưa hề tổn hại, lại nức tiếng kinh thành, đáng lẽ phải có một phu quân tâm đầu ý hợp và một tương lai tốt đẹp nhất. Ta che chở cho thanh danh của muội ấy còn không kịp, sao có thể kéo muội ấy cùng xuống vũng lầy này?"
Thấy Thích Bạch Thương thật sự nổi giận, Liên Kiều chỉ đành vâng dạ, bĩu môi im lặng để nàng bôi thuốc.
Sau khi bôi thuốc xong cho Liên Kiều, Thích Bạch Thương mới dựa người vào chiếc gối trên sập, kéo tay áo lên, tự mình thoa thuốc mỡ lên bàn tay ửng đỏ.
Lớp thuốc mỡ trắng như tuyết điểm lên nốt ruồi son, tựa như một đóa mai rơi.
Cảm giác lành lạnh thấm vào da thịt, khiến Thích Bạch Thương nhớ lại âm thanh xé gió của chén trà bay đến từ không trung hôm ấy.
Quen thuộc đến mức khiến nàng thấy hơi lạnh sau lưng.
Dưới lớp mặt nạ ác quỷ đêm đó, liệu có phải là hắn...
Một Tu La sát thần và một con người ôn nhuận như ngọc, thật sự có thể là cùng một người sao?
Sự do dự và không chắc chắn thoáng qua trong mắt nàng, cuối cùng ngưng tụ lại thành một tiếng thở dài lười biếng:
"Chỉ mong là không phải."
Nếu không, nàng thật sự sẽ gặp phải hậu họa khôn lùng.
——
Cùng lúc đó, tại lầu hai của Chiêu Nguyệt Lâu, đông các.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!