Thích Bạch Thương đứng sững trong y quán, chừng năm giây lâu.
Tử Tô nhíu mày buông Liên Kiều ra, nhận lỗi nói: "Cô nương, là ta làm việc không chu toàn. Ngày đó sau khi đại cô nương hẹn gặp, hôm nay trên đường gặp lại, không đề phòng bị hắn quấn lấy..."
Thích Bạch Thương nén thở, nhẹ nhàng giơ tay, ngăn lời của Tử Tô lại.
Nàng run rẩy hàng mi dài, giọng nói từ tốn: "An phủ môn đình hiển hách, trong mắt không dung được nửa hạt cát, mẫu thân và ta đâu có thể trêu vào."
Dứt lời, Thích Bạch Thương quay người đi vào trong.
"Yêu Yêu..."
Phía sau, giọng nói khàn khàn đầy đau đớn của An Trọng Ung níu lấy bước chân của Thích Bạch Thương.
Trước mắt nàng như mơ hồ thoáng qua hình ảnh tuổi thơ bị cậu cầm lục lạc đồng trêu cười.
Lục thân nghiệt duyên, chung quy như vướng sâu trong vũng lầy, khó mà tự thoát.
Thích Bạch Thương quay lưng về phía cửa, chậm rãi cúi hàng mi dài, đè nén lệ ý, cũng cùng nhau thở ra một hơi run rẩy.
"Liên Kiều," nàng nghiêng đầu, "Dẫn hắn vào nội đường."
Liên Kiều, người thường ngày hay hóng chuyện nhất, lúc này cũng không dám thở mạnh, cẩn thận đáp lời: "Vâng, thưa cô nương."
"..."
Thích Bạch Thương ở trong y quán ngồi khám bệnh nửa canh giờ, mới thong thả đi đến hậu viện.
Ở đây, An Trọng Ung đã lau khô nước mắt, trong tay gắt gao nắm chặt chiếc khăn thêu hoa hải đường.
Khi chưa tìm được, hắn đã ở trong phủ ăn ngủ không yên, lo lắng một thời gian dài, đã nghĩ ra rất nhiều cách để xác nhận thân phận với đứa trẻ đó, nhưng bây giờ chỉ cần nhìn một cái, hắn đã biết, không cần phải hỏi gì cả.
Nàng là, nàng nhất định là.
Trên đời này không thể tìm thấy một đứa trẻ nào, giống Vọng Thư đến như vậy.
Vì thế, sự mong đợi vội vàng xác nhận đã biến thành nỗi lo sợ gần nhà, An Trọng Ung lúc nào cũng đi vào nội đường, cách tấm bình phong, nhìn trộm cô nương đang ngồi khám bệnh ở ngoại đường.
Hắn không tự chủ được mà ngắm nhìn lời nói, cử chỉ, và vẻ mặt của nàng khi nhẹ nhàng nói chuyện với người bệnh, nhìn một hồi lại quên mất những lời đã chuẩn bị sẵn trong đầu, chỉ cảm thấy vừa hoảng hốt vừa khó chịu, có lúc lại vui mừng khôn xiết.
Giống như người muội muội đã qua đời nhiều năm của hắn, lại một lần nữa trở về bên cạnh hắn.
Khi Thích Bạch Thương đi vào hậu viện, ngồi xuống và ngước mắt lên, nàng bắt gặp ánh mắt như đang nhớ về cố nhân của An Trọng Ung.
Nàng hơi cúi mắt, giọng nói lười biếng: "An đại nhân."
An Trọng Ung tỉnh táo lại, hoảng hốt và bối rối phủ nhận: "Ta hiện giờ chỉ là một người dân thường, thỉnh thoảng đến dạy học ở công thục sùng văn phường, nếu ngươi thật sự không muốn gọi ta là cậu, thì... thì gọi ta một tiếng tiên sinh cũng được."
"Tiên sinh." Thích Bạch Thương thuận theo.
"Được, được..." An Trọng Ung nắm chặt chiếc khăn tay hải đường, "Mấy năm nay con ở đâu, sống có tốt không?"
"Cũng được."
Thích Bạch Thương khẽ v**t v* mép tách trà.
"Ngươi đã nhân dịp tiệc Trùng Dương để lại khăn tay và thư cho ta, chắc là đã biết thân thế của mình rồi, tại sao mấy năm nay không trở về An gia?" An Trọng Ung vội vàng hỏi.
Thích Bạch Thương khẽ liếc mắt, chậm rãi nói: "Ta nhớ, mười lăm năm trước, là An gia đã đuổi mẫu thân và ta đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!