Chương 43: Săn thu. "Ta phải làm, là Thái tử phi."

"Săn thu?"

Thích Bạch Thương nhíu mày, "Sao lại trùng hợp đúng vào lúc này?"

"..."

Trong khu rừng yên tĩnh, không một tiếng đáp lại.

Thích Bạch Thương nghi hoặc quay người lại, nhìn thấy khuôn mặt nghiêng của Tạ Thanh Yến, không khỏi ngẩn người.

Mày mắt người nọ thanh tú, thần thái như thường.

Nhưng nàng đứng ở gần nên nhìn thấy rõ hơn, khóe môi Tạ Thanh Yến khẽ nhếch lên một cách lạnh lùng, ánh mắt cúi xuống càng chứa đựng vài phần sát khí lạnh lẽo đến rợn người.

Hắn đây là, sao vậy?

Thích Bạch Thương thoáng chốc thất thần, đến khi định thần lại, đã thấy Tạ Thanh Yến dường như thong dong mà thờ ơ cụp mi xuống.

Hắn giơ tay áo lên, ra hiệu cho người đến lui đi.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, người nọ từ cúi mắt đến ngước mắt, chút sát khí cuối cùng cũng tan biến như bụi đất.

"Cơ hội như thế này, chắc là do An Quý phi khuyên bảo bệ hạ, dùng kế hoãn binh thôi."

Tạ Thanh Yến cười khẩy, nói.

"Thật là diệu kế."

Thích Bạch Thương có chút khó hiểu: "Nhưng dù có hoãn binh, trên đường từ Kỳ Châu về kinh cũng không thấy An gia mai phục, họ lại tin tưởng vào năng lực của Trần Hằng đến vậy, giao toàn quyền cho hắn sao?"

Tạ Thanh Yến ngước mắt lên, nhìn nàng chăm chú mà không nói.

Vài giây sau, hắn thở dài: "Chỉ sợ sát chiêu ở kinh thành, chứ không phải trên đường. Lấy cớ bệnh khi quân thì còn có thể xoay chuyển tình thế, nhưng nếu chống lại thánh chỉ, e rằng sẽ xảy ra biến cố. Lần này hồi kinh, ta cần ra tay trước một bước, e là không thể đích thân hộ tống Thích cô nương được rồi."

"..."

Thích Bạch Thương có chút chậm chạp chớp mắt.

Là nàng ảo giác sao.

Tại sao cảm thấy, giọng điệu của Tạ Thanh Yến lúc này bỗng trở nên xa cách?

Chỉ là nàng tự nghĩ về mối quan hệ của hai người, tuy có những duyên phận éo le, nhưng vốn cũng không nên quen thuộc, càng không có thân phận để hỏi chuyện.

Thích Bạch Thương đè nén lời muốn nói trong lòng, cúi đầu: "Ta tự mình về kinh, không dám làm phiền Tạ Công."

Dứt lời, nàng cúi người hành lễ, rồi quay người, đi về phía đoàn người đồng hành.

Lông mi của Tạ Thanh Yến khẽ run lên một cách khó phát hiện.

Dưới ống tay áo của hắn, những ngón tay như trúc ngọc theo bản năng đuổi theo bóng dáng của nữ tử, chỉ là nâng lên vài tấc, cuối cùng lại cứng đờ giữa không trung.

Khớp xương trắng lạnh dùng lực, siết chặt, rồi nắm chặt thành quyền.

Ngọn lửa thiêu đốt cung điện trong chuyến đi săn thu năm xưa vẫn còn hiện rõ trước mắt, thiêu đốt xương cốt, biết rõ nơi đây là địa ngục, hắn không nên kéo nàng theo.

Nhưng bàn tay đó vẫn rơi xuống.

"..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!