"Đúng là Đ* c*m th*."
Vân Xâm Nguyệt thở dài đứng dậy: "Ta thường hoài nghi, năm đó Trưởng Công chúa có phải đã sinh đôi không, rằng ngươi thực ra còn có một người huynh đệ song sinh tính cách khác biệt, hai người các ngươi chỉ đang đóng giả làm một người thôi?"
Không ai để ý đến lời nói nhảm của hắn.
Chỉ là vừa đi đến bên cạnh Tạ Thanh Yến, Vân Xâm Nguyệt đột nhiên khựng lại, khịt khịt mũi: "Mùi máu tanh trên người ngươi…"
Dừng lại ở gần, Vân Xâm Nguyệt trông thấy mái tóc dài Tạ Thanh Yến vừa búi lên vẫn còn hơi ẩm ướt.
Hiển nhiên là vừa mới tắm gội xong.
Tắm gội xong mà trên người vẫn còn mùi máu tanh không tan, có thể tưởng tượng được trước khi người đó tắm rửa…
Không biết đã nghĩ đến điều gì, vẻ mặt Vân Xâm Nguyệt thay đổi.
Tạ Thanh Yến nghiêng mắt nhìn, hàng mi sắc lẹm hơi nhíu lại, như thể áy náy: "Vẫn chưa rửa sạch sao?"
Hắn thu lại tầm mắt, "Vậy thì, trên xe hãy đốt một lò hương Thập Lý."
"Vâng, thưa Hầu gia." Đổng Kỳ Thương đứng sau cây cột quay người đi ra ngoài.
"… Ta còn tưởng ngươi mua về một tên tùy tùng câm điếc chứ," Vân Xâm Nguyệt khựng lại, khóe miệng giật giật, "Ngươi đã dùng dầu nóng nấu sống hai tên hôm qua rồi sao?"
"Thì sao."
Tạ Thanh Yến bước ra ngoài, giọng nói trong trẻo không gợn sóng, "Ta dùng lời lẽ ngon ngọt khuyên bảo, bọn họ đã khai ra sự thật."
Vân Xâm Nguyệt theo sau: "Đã khai hết rồi? Ký tên điểm chỉ chưa?"
Xuống khỏi thềm đá ngoài sảnh, Tạ Thanh Yến vén vạt áo lên, bước lên chiếc ghế đẩu nhỏ bên xe ngựa.
Nếu không biết chiến công hiển hách của hắn, có lẽ sẽ tưởng hắn là một thư sinh văn nhược không cưỡi nổi ngựa.
"Chưa."
Vân Xâm Nguyệt khó hiểu: "Tại sao?"
"…"
Bước lên bậc ghế mềm cuối cùng, Tạ Thanh Yến nghiêng mắt nhìn lại.
Trời còn tờ mờ sáng, ánh sáng mờ ảo lạnh lẽo phủ lên đuôi mày hắn, như sương sa tuyết phủ, khiến đôi mắt đen sâu hơn cả màn đêm.
Chỉ là giọng nói ôn nhuận như ngọc của người đó khẽ rung lên, nghe qua lại có vẻ tiếc nuối vô cùng.
"Họ cần phải dưỡng thương vài ngày nữa mới tỉnh táo lại được."
Vân Xâm Nguyệt: "…"
"?"
Đây là khuyên người ta xuống điện Diêm La thì có.
Nhìn bóng dáng đó thản nhiên bước vào xe ngựa, vẻ mặt Vân Xâm Nguyệt phức tạp, hắn quay sang Đổng Kỳ Thương bên cạnh: "Ngươi nói xem, Hầu gia nhà ngươi là một con ác quỷ Diêm La đáng sợ như vậy, tương lai nếu gặp được người thương, có còn khoác lên mình bộ "họa bì" đó không?"
"…"
Đổng Kỳ Thương cúi đầu cụp mắt, làm như không nghe không thấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!