Chương 32: Gặp ác mộng, sau này đợi ngươi và nàng ấy thành hôn...

Tạ Thanh Yến bước đi giữa biển máu và xác trôi.

Vô số thi thể đã lát nên con đường của hắn, từng cái đầu người lăn lóc dưới chân hắn.

Mỗi một gương mặt chết oan uổng mà hung tợn ấy hắn đều đã từng gặp, mỗi một người hắn đều nhớ rõ. Bọn họ đã từng nhìn hắn, hoặc với ánh mắt từ ái, khiêm nhường, vui mừng, kính ngưỡng, hay che chở…

Ấy vậy mà giờ đây, tất cả đều hóa thành sự không cam lòng và oán độc.

Những bóng ma hung tợn như ác quỷ ấy gào thét nhào về phía hắn, vấy lên bộ y phục trắng như tuyết của hắn, nhuộm thành từng mảng đen kịt như mực. Vô số bóng người đổ ập xuống người hắn, khóc lóc, gào thét, tràn ngập hận thù muốn ăn tươi nuốt sống.

[Kẻ đáng chết là ngươi… là ngươi!]

Y phục của hắn đã nhuốm quá nhiều máu, càng lúc càng trĩu nặng, kéo cả thân hình và bước chân hắn lại. Khiến mỗi một bước đi của hắn đều gian nan, mỗi một lần nhấc chân đều nặng tựa ngàn cân…

Nhưng hắn không thể dừng lại.

Phía sau như có thứ đáng sợ nhất thế gian đang đuổi theo hắn, khiến hắn không thể không liều mạng tiến về phía trước.

Cho đến khi hắn nghe thấy một tiếng gọi khẽ.

[Ca ca.]

Bước chân của Tạ Thanh Yến đột ngột khựng lại.

Hắn chậm rãi cúi đầu, nhìn xuống bên chân mình.

Trong tay hắn không biết từ lúc nào đã cầm một thanh trường kiếm còn nhỏ máu, theo giọt máu từ mũi kiếm nhỏ xuống, hắn thấy biển máu dưới mặt đất phẳng lặng, sáng như một tấm gương.

Chỉ là trong gương lại là một thế giới khác, một thế giới bị lửa thiêu rụi.

"---"

Cảm giác mất trọng lực ập đến ngay khoảnh khắc ấy, Tạ Thanh Yến như bị một lực vô hình khổng lồ kéo xuống biển máu dưới mặt đất.

Hoặc cũng có lẽ, là cả thế giới đang đảo lộn quay cuồng dưới chân hắn.

Hắn lại một lần nữa đứng ở thế giới phía bên kia gương.

Ngọn lửa từ bốn phương tám hướng vây lấy, l**m lên y phục, lên thân thể hắn, cái nóng bỏng và oi bức khiến hắn ngạt thở.

Mà tiếng gọi khẽ khàng ban nãy, trong thế giới này cuối cùng cũng trở nên rõ ràng.

Hắn thấy trước mặt mình, sâu trong biển lửa nơi cung điện chỉ còn là đống tro tàn, một bóng hình nhỏ bé đang giãy giụa tuyệt vọng mà khóc nức nở, vươn tay về phía hắn.

[Ca ca, lửa nóng quá…]

[Cứu muội… Muội đau quá, ca ca…]

[Ca ca…]

Tạ Thanh Yến rùng mình, bước về phía biển lửa đang chực chờ nuốt chửng ấy.

Ba bước.

Hai bước.

Một bước…

Ngay khi hắn sắp bước vào trận hỏa hoạn dữ dội và khủng khiếp có thể thiêu cháy vạn vật.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!