Chương 31: Ngọc bích là gia sản và tính mạng của ta.

Dần định thần lại sau cơn kinh hãi, Thích Bạch Thương nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch giữa đêm khuya tĩnh mịch.

Nàng bối rối quay mặt đi, tránh né chiếc mặt nạ lạnh lẽo của người nọ.

Nàng đồ rằng Tạ Thanh Yến chắc chắn bệnh không hề nhẹ.

Có thể là chứng ly hồn hoặc mất trí, mà nhẹ nhất cũng là dầm mưa đến phát sốt cháy hỏng cả đầu óc rồi.

Nếu không thì giải thích thế nào cho chuyện đường đường là Định Bắc hầu danh tiếng lẫy lừng khắp Đại Dận, lại vào lúc nửa đêm canh ba, lẻn vào phủ đệ nhà họ Thích, chạy tới tận noãn các trong khuê phòng của tỷ tỷ thê tử tương lai như nàng đây để nói năng lảm nhảm vớ vẩn?!

Mà sao đẩy mãi cũng không ra.

Thích Bạch Thương giãy giụa một hồi không có kết quả, lát sau cũng hết hơi, nàng nén nhịp thở hơi gấp gáp, cố gắng để giọng nói của mình nghe bình tĩnh nhất có thể: "Tạ Thanh Yến, ngài uống nhầm rượu hay là nổi điên rồi?"

Nàng quay lại lườm hắn: "Dù có không tìm được cửa phủ Trưởng công chúa mở lối nào, chẳng lẽ đến cả tên họ của mình là gì cũng quên luôn rồi sao?"

Giọng nói của người đang đè bên tai nàng dường như chợt trầm xuống.

"Ta đương nhiên chết cũng không quên."

Thích Bạch Thương bị câu nói ẩn chứa sát khí lạnh lẽo như sắt tanh của hắn làm cho sững người.

Một lúc lâu sau…

Nàng hoàn hồn, chỉ cảm thấy hơi thở của người nọ bên gáy càng lúc càng nặng, tựa như ánh nến đốt cháy bỏng một vùng da.

Nàng run giọng né tránh: "Tạ Thanh Yến, ngài…"

"Thích Bạch Thương, nàng hãy nhớ kỹ."

Chiếc mặt nạ ác quỷ hơi nhấc lên, người nọ siết chặt cổ tay nàng, ngón tay ghì xuống, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mà nhìn chằm chằm vào nàng: "Ta không phải Tạ Thanh Yến, ta tên Tạ Lang."

"…"

Thích Bạch Thương không tin.

Cũng không nên tin.

Thế nhưng ngay khoảnh khắc nghe thấy cái tên đó, nàng chợt nhớ ra điều gì, bất giác nhìn về phía đông sương.

Khuất sau tầng tầng lớp lớp rèm che, trên chiếc kệ cao nhất có đặt một hộp gỗ.

Trong hộp là một miếng ngọc bích.

Miếng ngọc bích vừa nhìn đã biết vô cùng quý giá ấy chỉ khắc độc một chữ "Lang".

Không nên tin, nhưng Thích Bạch Thương vẫn không kìm được mà quay đầu lại, run giọng hỏi: "Chiếc áo choàng, là ngài để lại?"

Ẩn sau chiếc mặt nạ ác quỷ, người nọ khẽ cười như không cười: "Ta còn tưởng nàng đã sớm quên nó rồi, chỉ một lòng một dạ nhớ đến Uyển Nhi của nàng thôi chứ."

Thích Bạch Thương khẽ cắn môi, nén giận không thèm đôi co: "Vì sao ngài lại đặt nó trong áo choàng?"

"Vốn định hôm nay tặng cho nàng, nhưng lại sợ nàng không đi."

Tạ Thanh Yến ngừng vài nhịp thở, khẽ nói: "Miếng ngọc bích đó… đã là toàn bộ gia sản và tính mạng của ta, cũng coi như là quà sinh nhật ta tặng cho nàng."

"!" Đồng tử Thích Bạch Thương khẽ co lại: "Sao ngài lại biết sinh nhật của ta?"

"Nàng đoán xem."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!