Chương 29: Dàn cảnh hại nàng! Đồ hồ ly tinh lẳng lơ!

Thích Bạch Thương thật sự không dám tin vào những gì mình vừa nghe.

Quân tử đoan chính, thanh cao nho nhã ở đâu?

Tạ Thanh Yến lại dám nói những lời lẽ phong lưu, khinh bạc vô lễ như vậy khi ở cùng với Uyển Nhi!

Mà hắn lại nói một cách thản nhiên như mây trôi gió thoảng, khí định thần nhàn.

Chắc chắn đây không phải là lần đầu tiên!!

"Tạ... hầu gia," Thích Bạch Thương cố nhịn rồi lại nhịn, "Có phải ngài đã uống quá nhiều rồi không?"

"..."

Bên cạnh nữ tử đội mũ có rèm che bằng lụa trắng, Tạ Thanh Yến cúi mắt, nhìn xuống.

Trên vạt áo, tay trái của Thích Bạch Thương đã siết chặt thành một nắm tay nhỏ trắng như tuyết, vì nhịn quá mức mà có vẻ hơi run rẩy.

Vị phu nhân "giả" của hắn đáng yêu đến cực điểm, chỉ là không chịu được chọc tức.

Tạ Thanh Yến nghĩ thầm, rồi nghiêng mặt đi, khẽ cười thành tiếng.

"?"

Thích Bạch Thương cảnh giác quay đầu lại.

Hắn lại cười cái gì nữa?

Nhưng không đợi Thích Bạch Thương so đo với Tạ Thanh Yến về nụ cười đó, thì đã nghe thấy hai bên bờ Khúc Thủy, trong rừng trúc đồng thời vang lên vài tiếng chiêng trong trẻo.

Có người trong rừng hoan hô theo: "Khai yến rồi..."

Theo sau đó, tiếng đàn, sáo, sanh, tiêu du dương vang lên từ trong rừng trúc.

"Khúc thứ nhất, Lan Trúc Chi Giao."

Khi Thích Bạch Thương còn chưa hiểu chuyện gì, bên bờ Khúc Thủy, những vị công tử và tiểu thư vốn đang tụm năm tụm ba, bóng dáng bỗng chốc tan ra như mây bay. Những tấm mạng che mặt trắng như tuyết và bóng áo váy đủ màu sắc đan xen vào nhau trên khoảng đất trống rộng lớn trong rừng trúc.

"Đây là..."

Thích Bạch Thương theo bản năng định hỏi, nhưng rồi nhớ lại "thân phận" và tình cảnh hiện tại của mình, liền nuốt lời lại.

Thế nhưng Tạ Thanh Yến dường như đã nghe thấy: "Sau khi khai yến, có lệ tặng lan và trúc cho nhau."

Thích Bạch Thương nhớ ra rồi.

Trước khi vào cửa, hai nữ tỳ phát thẻ gỗ quả thực đã nói qua, chỉ là lúc đó nàng một lòng muốn vào An phủ, sớm đã quên mất.

Nàng đã vứt cành cây đó ở đâu rồi nhỉ...

Thích Bạch Thương s* s**ng trên người một lúc, cuối cùng cũng chạm thấy ở bên hông. Nàng thở phào nhẹ nhõm, lấy cành cây... à không, cành trúc ra.

Cành trúc song sinh hơi héo úa bị bẻ cong một đoạn.

"..."

Thích Bạch Thương chột dạ dùng tay vuốt vuốt.

Nó lại cong trở lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!