Sương thu đã nhuộm đẫm cả Thượng Kinh Thành, màn đêm đầu tháng len lỏi vào tận phế phủ, khiến người ta lạnh buốt đến tận xương tủy.
Có lẽ vì cái lạnh này, cũng có lẽ vì sự nhẫn nhịn từ lúc vào kinh đã đến cực hạn, ngay khoảnh khắc Tống thị lướt qua vai mình, Thích Bạch Thương khẽ ngẩng đầu, bật ra một tiếng cười khẩy.
"Thật là kỳ lạ."
Nàng quay người lại, đối diện với Tống thị: "Năm đó ta về phủ mới là một đứa trẻ chín tuổi, không biết phu nhân và ta khi ấy đã kết thù oán gì, mà khiến người phải khó xử, từng bước ép bức ta như vậy?"
Trong bóng tối, nụ cười vô tình mà lại đầy khiêu khích ấy tựa như một làn sương khói bay tới, ẩn chứa ý trào phúng khiến Tống thị giống hệt một con mèo bị giẫm phải đuôi, chói tai ngoảnh lại: "Chính ngươi không biết giữ mình, còn quay lại cắn càn ta làm khó dễ?"
"Ta thân mặc y phục văn sĩ, làm sao có thể hẹn hò lén lút với người khác? Phu nhân chẳng hỏi han tra xét, vừa đến đã chụp cho ta một cái mũ lớn như vậy, đây không phải là làm khó thì là gì?"
Tống thị giận dữ chỉ tay về cuối hẻm: "Kẻ đưa ngươi về kia chẳng lẽ không phải gian phu của ngươi ở bên ngoài sao?"
"Hôm nay ta đến chợ Tây là để tìm một cửa tiệm mở y quán, đã nhờ vả một vị quý nhân, phiền ngài ấy dẫn đường."
Thích Bạch Thương chẳng hề để tâm đến bộ dạng nhe nanh múa vuốt của Tống thị, nàng thản nhiên bác bỏ: "Ta cản phu nhân lại, cũng không phải vì mình. Chỉ là vị quý nhân kia ở Thượng Kinh danh dự rất tốt, nếu làm tổn hại thanh danh của ngài ấy, e rằng phu nhân gánh không nổi đâu."
Tống thị tức đến nghiến răng: "Ngươi dám uy h**p ta?"
"Nếu phu nhân cảm thấy vậy, thì chính là vậy."
"Ngươi... Được lắm, ta lại muốn qua xem thử, rốt cuộc là nhân vật ghê gớm cỡ nào mà cả Tống gia và Thích gia chúng ta đều đắc tội không nổi!"
Tống thị tức tối quay người.
Mụ ta vừa đi được hai bước, đã nghe thấy giọng nói của nữ tử phía sau từ từ vang lên.
"Huynh trưởng, huynh nghe thấy rồi đó, phu nhân đã nói vậy, ta cũng đành chịu. Đợi phu nhân chụp xuống cái mũ 'gian phu dâm phụ' này rồi, đành phải ủy khuất huynh chịu thiệt mối nhân duyên này thôi."
"..."
Tống thị cứng đờ người.
Giọng Thích Bạch Thương nghe có vẻ lười biếng uể oải, nhưng trong lòng lại vô cùng căng thẳng.
Nàng vừa sợ Tạ Thanh Yến sẽ bỏ mặc nàng mà quay người rời đi, lại vừa sợ dù Tạ Thanh Yến không đi, Tống thị thật sự xông tới, đến lúc đó vì danh dự hai nhà, kẻ bị hy sinh chắc chắn vẫn là một thứ nữ không thân không thích như nàng.
Thế nhưng, sau khi lời nàng vừa dứt, tình huống duy nhất nàng không ngờ tới đã xuất hiện...
"Được."
Người đàn ông cuối hẻm đứng bên xe ngựa, vai rộng eo thon, tay áo được buộc gọn gàng khẽ giơ lên. Hắn ung dung v**t v* bờm ngựa, giọng điệu như đang đùa giỡn: "Huynh trưởng nghe lời muội."
Giọng nói trầm ấm, lại thấm đượm sự dịu dàng và lưu luyến mặc kệ sự đời trong đêm tối.
Thích Bạch Thương đột ngột ngẩng phắt lên, vẻ mặt không thể tin nổi chẳng thể che giấu...
Tạ Thanh Yến, sao hắn dám?!
"..."
Tống thị hiển nhiên cũng không ngờ vị "gian phu" này lại thật sự dám lên tiếng, mà không hề sợ bị mình nhận ra.
Nghe giọng điệu còn vô cùng thong dong, khí định thần nhàn.
Tuy mụ ta ghen ghét và nông cạn, nhưng thân là chủ mẫu Thích gia, ít nhiều cũng đã trải qua sự đời. Đối phương là đang cố tỏ ra mạnh mẽ hay thật sự vững như núi Thái Sơn, mụ ta vẫn phân biệt được.
Huống chi, giọng nói kia nghe còn có vài phần quen thuộc, chắc chắn đã gặp ở đâu đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!