Chương 10: Hận gì? "Mời nàng đến."

Sáng nay Tạ Thanh Yến bước vào phủ Trưởng công chúa, vốn định đến Phật đường thỉnh an bà.

Chỉ là vừa qua khỏi Tương Vân Đường, trước mắt đã xuất hiện một bóng người cao lớn vạm vỡ, theo sau đó là giọng nói thô lỗ như sấm nện trong sân:

"Ha ha ha ha ha ha ha... Tiểu tử xem chiêu!"

Khi bóng người như gấu kia lao về phía Tạ Thanh Yến, Đổng Kỳ Thương, hộ vệ bên cạnh, đã rút thanh đao ra.

Nhưng thanh niên mặc y phục hoa lệ đội mũ ngọc kia còn nhanh hơn hắn một bước.

Tạ Thanh Yến điềm nhiên nghiêng người, ngửa ra sau, tay áo rộng thản nhiên phất một cái, liền gạt chuôi đao vừa rút ra của Đổng Kỳ Thương trở về vỏ. Đồng thời hắn mượn thế lùi thân, tránh được một chưởng của "con gấu" đẩy về phía trước, nhanh nhẹn lùi lại.

Sau hai bước lùi, hóa giải hết lực đạo, Tạ Thanh Yến dừng lại, giọng nói tao nhã ôn hòa mà cúi người hành lễ:

"Phụ thân."

Đến đây, tay áo màu tuyết buông xuống, cuối cùng cũng bình lặng trở lại.

"Tốt lắm, tiểu tử! Xa cách ba năm, tiến bộ không nhỏ!!"

"...?"

Đổng Kỳ Thương, người đang trong tư thế sẵn sàng chiến đấu, vẻ mặt chấn động, tay nắm đao cứng đờ tại chỗ.

Mãi đến khi hoàn hồn, hắn khó tin quay đầu, nhìn về phía "con gấu" đang cười ha hả ôm Tạ Thanh Yến vào lòng vỗ mạnh.

Đại hán râu quai nón, cao tám thước, vạm vỡ, da ngăm đen, đầu báo mắt tròn, má phải còn có một vết sẹo dữ tợn, khiến cho khuôn mặt không mấy ưa nhìn này càng thêm vẻ hung thần ác sát.

Còn người bị ôm trong "vòng tay gấu".

Công tử nhà hắn mặt như ngọc quan, dung mạo cao quý, tuấn tú thanh tao, toát lên vẻ uy nghiêm như núi, quân tử sáng trong như ngọc.............. Đây đâu có chút nào giống cha con?!

"Đêm qua tuần tra giao ca, lão tử hôm nay vừa về đến, đã tóm được tiểu tử ngươi về phủ rồi!"

Nguyên Thiết ôm lấy Tạ Thanh Yến đi về phía sân chính, đi ngang qua Đổng Kỳ Thương thì dừng lại, hắn nhìn trên dưới một lượt, có chút ghét bỏ: "Đây là hộ vệ mới của ngươi à? Sao lại ngơ ngác như gà tây thế này?"

"Lần đầu gặp uy nghiêm của phụ thân, hắn tâm thần chấn động, cũng là lẽ tự nhiên." Tạ Thanh Yến đáp lời một cách bình thản.

"Ha ha ha ha ha, có lý! Không hổ là con trai ta, giống ta, đúng là thông minh!"

Nguyên Thiết hài lòng ngửa mặt lên trời cười to, tay gấu vỗ Tạ Thanh Yến, kéo người vào phòng chính của Tương Vân Đường.

"Ngươi về đúng lúc lắm! Sinh nhật của mẫu thân ngươi sắp đến rồi, ngươi mau đến giúp cha xem, xem món quà ta chuẩn bị cho bà ấy, có phải là rất có cái gì đó gọi là tuệ nhãn không!"

"Sinh nhật mẫu thân vào cuối năm, còn hơn bốn tháng nữa."

"Chậc, một năm đã qua hơn một nửa rồi, thế chẳng phải là sắp đến rồi sao!" Giọng nói hùng hồn từ trong Tương Vân Đường vọng ra, vang dội khắp nhà.

"..."

Trong sân, Đổng Kỳ Thương đứng ngơ ngác trong gió, chậm rãi lau mặt, ôm đao đi đến dưới hiên, mặt không biểu cảm tiếp tục làm nhiệm vụ hộ vệ.

Mà ở Tương Vân Đường, Nguyên Thiết loay hoay một hồi, cuối cùng cũng từ trong đống hòm lớn hòm nhỏ lôi ra một chiếc hộp dài.

Thân hộp làm bằng gỗ đàn hương dát vàng, trông vừa cổ xưa vừa quý giá.

Nguyên Thiết vỗ vỗ chiếc hộp, vừa mở ra vừa tự hào khoe khoang: "Đây chính là kiệt tác của đại danh họa sơn thủy tiền triều, Vân Anh Dịch, "Không Sơn Vũ Thu Đồ"! Lễ Bộ thượng thư mấy ngày trước mang đến, mẫu thân ngươi không phải thích nhất tranh của đại sư Vân sao? Món đồ này tốn của ta một khoản bạc lớn, lại mất bao nhiêu công sức mới tìm được một bức!"

Tạ Thanh Yến nhận lấy, mở cuộn tranh được trang trí tinh xảo ra, cúi mắt lướt qua.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!