Chương 6: (Vô Đề)

Trường An hiểm ác quá, quỷ quái rất dọa người.

Chí hướng hào hùng đã bị vứt lên chín tầng mây, Diêm Thanh Hoan ôm chặt cánh tay gầy gò của Thi Vân Thanh, rất lâu sau mới cảm thấy yên tâm.

Lúc yên ổn cũng không nhịn được suy nghĩ lung tung:

Đứa nhỏ này cùng lắm chỉ mới mười bốn tuổi, từ đâu học được cách đánh hung tàn đến vậy? Đáng sợ hơn là, thực lực hung hãn mà Thi Vân Thanh thể hiện, lại bị một kiếm của Giang Bạch Nghiễn đánh bay.

Rốt cuộc Giang Bạch Nghiễn phải mạnh đến mức nào?

Thi Vân Thanh không kịp đề phòng bị ôm chặt, toàn thân nổi da gà, mặt mày chẳng còn kiên nhẫn rút tay phải ra:

"Đừng chạm, chạm ta.

"Từ nhỏ trưởng thành trong bầy sói, cậu ghét nhất là người khác đụng chạm mình, đừng nói Diêm Thanh Hoan, ngay cả người nhà cũng thường xuyên bị cậu tránh né. So với vuốt v e ôm ấp, Thi Vân Thanh tình nguyện ở một mình hơn. Nắm chặt trường đao, nhìn bóng quỷ phía xa, lòng cậu bực bội:"Làm sao tìm nàng?

"Cái gì? Diêm Thanh Hoan ngơ ngác:"Tìm ai? Người điều khiển con rối?"

Đứa nhỏ cau chặt mày, liếc hắn như thể đang nhìn tên ngốc:

"Thi Đại.

"À à à! Diêm Thanh Hoan bừng tỉnh hiểu ra. Quỷ quái trong phường Xương Nhạc nhiều như mây, bốn người họ bị tách ra, nói không chừng gặp phải phiền phức gì đó. Đứa nhỏ này trông thì dữ dằn, thực ra cũng rất để ý tỷ tỷ của mình."Nguyên nhân xuất hiện quỷ đả tường, là do lệ quỷ tụ tập, âm dương lẫn lộn."

Diêm Thanh Hoan nói:

"Muốn phá vỡ cần phải tiêu diệt lệ quỷ làm loạn, khiến âm khí tiêu tán. Không biết Thi tiểu thư bị đưa đến nơi nào, chi bằng chúng ta vừa diệt quỷ, vừa tìm nàng."

Vừa dứt lời, đã thấy Thi Vân Thanh xoay người cất bước, đi về phía phố dài nguy cơ khắp chốn.

Lạnh lùng ghê, cô độc kiêu ngạo dễ sợ, rất có phong thái của đại hiệp.

Trong mắt Diêm Thanh Hoan lộ vẻ khát khao hướng tới.

Thành Trường An quả nhiên là nơi ngọa hổ tàng long, chỗ tốt xuất hiện kẻ mạnh lớp lớp, giống hệt những gì tiểu thuyết đã miêu tả.

Tuy biểu hiện tối nay của hắn có vẻ vô dụng, nhưng không phải vấn đề gì lớn.

Có nhân vật chính trong tiểu thuyết nào lại chẳng khởi đầu từ con số không, phải trải qua rèn luyện dài đằng đẵng, cuối cùng mới thành công.

Hơn nữa chuyện người đọc sách học y, sao có thể gọi là vô dụng được? Hắn ôm đùi lớn của đệ đệ Thi gia, chẳng qua là biết xem xét thời thế, co được duỗi được thôi.

Mắt thấy Thi Vân Thanh càng đi càng xa, không hề có ý đợi hắn, Diêm Thanh Hoan vội vã theo sau, nhanh chóng đuổi theo:

"Đệ đệ, đại hiệp ơi, chờ ta với!"

Một nơi khác, phía đông nam phường Xương Nhạc.

Chẳng hay hôm nay đã xảy ra chuyện gì, vô số yêu quỷ hiện thân ở đây, nhà nào nhà nấy đóng kín cửa nẻo.

Đường phố vắng tanh, trong con hẻm u ám, có một bóng người nhỏ bé co ro.

Là một cô bé khoảng sáu bảy tuổi, vì khiếp sợ mà run rẩy, dùng hai tay bịt chặt miệng, không dám lên tiếng.

Cách đó không lâu, cô bé đang chơi một mình trên phố, vô tình trông thấy vài bóng quỷ máu me đầm đìa, trong lúc hoảng sợ, nhanh chóng trốn vào ngõ hẻm này.

Nước mắt đã khô cạn từ lâu, cô bé không biết phải làm sao mới được, đành phải nhắm chặt đôi mắt, chờ đợi mọi thứ trôi qua.

Đáng tiếc ông trời không chiều lòng người, chưa được bao lâu, bên tai đã vang lên tiếng cười khẽ quỷ khí nặng nề.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!