Thi Đại thường không hiểu được Giang Bạch Nghiễn.
Lúc chiến đầu chàng chỉ công không thủ, bị thương lại lười băng bó, ngay cả thời gian huyết cổ phát tác cũng chẳng nhớ...
Nàng nghe nói loại huyết cổ này có thể đau đến mất nửa cái mạng.
Nhưng ngẫm lại quá khứ của Giang Bạch Nghiễn, cũng đoán được đôi phần vì sao nuôi dưỡng thành tính cách này, nàng không trải qua nỗi khổ của chàng, không nên chỉ trích quá nhiều.
Thi Đại: "..."
Cuối cùng Thi Đại vẫn không nhịn được nói một câu:
"Giang công tử, về sau huynh phải nhớ kỹ chuyện này, nếu không đau đớn khó chịu biết mấy.
"Không được, tự trọng tự yêu phải bắt đầu từ bé con... phải bắt đầu từ thanh thiếu niên, nếu nàng nghẹn lời trong lòng, còn ai nói với Giang Bạch Nghiễn nữa. Giang Bạch Nghiễn yên lặng một chốc:"Ừm."
"Còn vết thương của huynh."
Mùi máu tươi chẳng thể xua tan trong không khí, Thi Đại cau mày:
"Chảy nhiều máu lắm hả? Chẳng lẽ thuốc không có tác dụng?"
"Không sao."
Giang Bạch Nghiễn:
"Vết thương khó tránh rướm máu, đã đỡ hơn nhiều.
"Chàng rũ mắt, liếc nhìn người ngoài cửa. Thi Đại mặc không dày, áo hồng váy vàng nhạt, đứng trong nền tuyết, như bức tranh cảnh xuân sắc màu rực rỡ. Bị gió đông thổi lạnh, không chỉ gò má, ngay cả vành tai nàng cũng ửng đỏ. Giang Bạch Nghiễn lùi ra một bước:"Vào đi.
"Bên ngoài quá lạnh, gió đông rét mướt, Thi Đại vội vàng vào phòng. Huyết cổ vẫn chưa phát tác, nàng và Giang Bạch Nghiễn không thể nhắm chuẩn thời gian, chỉ đành ngồi trước bàn yên tĩnh chờ đợi. Nhân cơ hội này, Thi Đại quan sát tỉ mỉ nơi ở của Giang Bạch Nghiễn. Sạch sẽ gọn gàng, không có chút vết tích gì của những vật được coi là"đồ trang trí
". Trên bàn là quyển kiếm phổ đang mở, chắc hẳn khi rảnh rỗi, Giang Bạch Nghiễn sẽ lấy đọc. Có điều... Thi Đại lặng lẽ phồng má. Cả một sảnh đường giản dị nhã nhặn, không lẫn nửa phần sắc thắc hỗn tạp. Cũng tức là, bó hoa mai đỏ rực nàng tặng Giang Bạch Nghiễn, đã không còn tung tích. Bị vứt mất tiêu rồi. Dù đã đoán được từ sớm, Thi Đại vẫn không tránh khỏi cảm giác mất mát nho nhỏ."Giang công tử ơi."
Không rối rắm chuyện đó nữa, Thi Đại chống cằm:
"Bình thường huynh hay làm gì vậy?"
Giang Bạch Nghiễn đáp:
"Luyện kiếm, đọc sách, bắt yêu."
Chàng nói xong cười khẽ:
"Rất vô vị, phải không?"
"Sao thế được."
Thi Đại có lý chẳng sợ:
"Lúc ta nhàn rỗi, cũng chỉ vẽ bùa, đọc tiểu thuyết, tìm hiểu thêm các loài yêu ma quỷ quái.
"Nói xong mới muộn màng nhận ra, rõ đáng ghét mà, nghe cứ như phiên bản Giang Bạch Nghiễn ăn chơi lêu lỏng ấy. Thi Đại quyết định làm bạn xấu, lôi kéo chàng cùng chơi bời:"Nếu Giang công tử thấy chán, sau này chúng ta cũng có thể giống hôm nay, mọi người cùng nhau ra ngoài chơi."
Giang Bạch Nghiễn:
"Ừm."
Nhớ lại chủ đề nàng và Mạnh Kha đang nói khi chàng rời khỏi đình, Giang Bạch Nghiễn thuận miệng hỏi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!