Chương 27: (Vô Đề)

Thi Đại hơi ngẩn ngơ.

Sau khi Thẩm Lưu Sương và Liễu Như Thường dùng thân phận linh nữ vào cửa ngọc, nàng vẫn giữ thân phận tín đồ, đi theo tiểu đồng yêu tà vào con đường nhỏ sát bên phải.

Phía cuối con đường, là thần cung bái lạy Liên Tiên.

Theo kế hoạch đã định, Thi Vân Thanh và Diêm Thanh Hoan sẽ theo nhóm người kia đến thần cung, nàng và Giang Bạch Nghiễn nửa đường rời khỏi đội ngũ, tự mình thăm dò.

Nhóm linh nữ bị tiểu đồng dẫn sang bên trái, muốn tìm được họ, theo lý phải vào sâu trong con đường bên trái.

Mê cung còn phức tạp hơn nhiều so với nàng tưởng.

Liên Tiên cảnh giác tột cùng, mỗi một con đường đều sắp xếp yêu ma trông coi. Nàng và Giang Bạch Nghiễn không quen thuộc đường lối nơi này, quanh đi quẩn lại trong mê cung rắc rối phức tạp, vài lần nguy hiểm thoát khỏi tuần tra.

Khiến người ta đau đầu hơn là, không ít ngã rẽ còn ẩn giấu pháp trận và bẫy rập, khó bề phân biệt.

Nhưng... tại sao khi nàng lơ đãng quay đầu, lại trông thấy Thi Vân Thanh?

Thi Đại híp mắt.

"Thi Vân Thanh

"này ấy à, dùng diện mạo vốn có của cậu, mà không phải mặt nạ do yêu họa bì vẽ. Không ổn chút nào. Vân Thanh? Tên của chủ nhân gương mặt này ư? Đã quen thay đổi thành diện mạo của người khác, kính đồng tập trung tinh thần, lợi dụng tâm cảnh kiểm tra dáng vẻ của mình. Một đứa nhỏ, hơi gầy, vóc dáng không cao lắm, ngũ quan tinh tế, mày mắt sắc bén như dốc núi. Vừa rồi nữ nhân kia đang nhớ đến cậu. Quan hệ giữa họ là gì? Mẫu tử? Tỷ đệ? Kính đồng quyết định không rối rắm quá nhiều."Cứu mạng!"

Nhéo mạnh lên đùi, kính đồng đau đến độ vành mắt đỏ bừng, yếu ớt nói:

"Chạy mau, phía sau có, có yêu quái.

"Một nam một nữ trước mặt đều là bách tính bình dân, theo lý thì đứa nhỏ này cũng chỉ là tên ranh tầm thường. Gã rất giỏi bắt chước trẻ con, khóe mắt ửng đỏ bĩu môi, không ai nghi ngờ. Ừm... Thi Đại xoa cằm, như có điều suy nghĩ. Hóa ra đệ đệ nàng đỏ vành mắt sẽ có dáng vẻ thế này, cái tên bắt chước kia phải trả phí bản quyền đấy nhé. Tròng mắt Giang Bạch Nghiễn lạnh lẽo, chuẩn bị rút đoản đao ra khỏi tay áo, lại thấy Thi Đại tiến lên một bước, thân thiết hỏi:"Ổn không Vân Thanh?

Sao đệ lúc này ở đây? Yêu quái ư? Nhìn thấy Liên Tiên nương nương trong thần cung có gì vậy đệ?"

Kính đồng: "?

"Kính đồng: Nàng đang nói mật mã gì kia? Từ nào gã cũng biết, nhưng tại sao ghép lại với nhau gã lại chẳng hiểu gì hết vậy nè? Đây là kiểu giao lưu bình thường hả? Là gã bất thường hay nàng không bình thường? Giang Bạch Nghiễn:"..."

Nếu chàng không hiểu sai, câu cuối cùng là "đệ nhìn thấy gì trong thần cung của Liên Tiên nương nương

". Quả nhiên. Thi Đại nhìn ra ngay: Không hiểu nghệ thuật ngôn ngữ, chắc chắn không phải Thi Vân Thanh. Gã là thứ gì? Một lúc sau, cuối cùng kính đồng đã hiểu được ý nàng, khóe miệng co giật. Cùng lúc này, đầu óc gã nhanh chóng vận chuyển. Tướng mạo đứa nhỏ này cực kỳ bắt mắt, kính đồng xác định, chưa từng nhìn thấy đứa nhỏ này trong số các tín đồ. Tức là hôm nay cậu không được đưa đến bái lạy, lúc này lại xuất hiện trong mê cung, có vẻ quá đột ngột. Chuyện nhỏ thôi, gã có thể dễ dàng bịa ra cái cớ khác."Yêu quái, nhiều yêu quái lắm! Ta bị đánh ngất đưa đến đây, xung quanh toàn là yêu quái, muốn ăn thịt ta."

Kính đồng tỏ vẻ đáng thương:

"Chẳng phải trong thành có rất nhiều người mất tích sao? Lẽ, lẽ nào đều bị bắt đến đây?

"Vờ như mình là người bị hại trong vụ án mất tích, không hề đề phòng bị bắt đến đây, lý do này hẳn là ổn chứ nhỉ? Nếu họ không chịu tin, gã chỉ đành ra tay tại chỗ, gi ết chết hai người này. Tuy mùi máu tanh và tiếng hét sẽ thu hút những yêu ma khác đến chia phần... Nhưng ăn được chút nào hay chút nấy, gã đành chịu xui xẻo vậy. Kính đồng nói xong, sợ sệt run lên, quan sát sắc mặt Thi Đại. Tốt lắm, đối phương không hề lộ vẻ nghi ngờ, gã diễn không sai mà."Ý đệ là."

Thi Đại ngạc nhiên:

"Trong thần cung của Liên Tiên nương nương, toàn là yêu quái ăn thịt người? Sao lại thế được?

"Giang Bạch Nghiễn lặng thinh nhìn nàng. Rõ ràng"Thi Vân Thanh" không phải người thật mà do yêu tà hóa thành. Chắc chắn Thi Đại đã nhìn ra, nhưng...

Tại sao nàng lại phối hợp diễn với gã?

Dù xung quanh có rất nhiều yêu vật tuần tra, nhưng chàng tin tưởng có thể chém đứt cổ con yêu này chỉ bằng một kiếm mà không thu hút sự chú ý.

Không hiểu dụng ý của nàng.

Giang Bạch Nghiễn đứng một mình trong góc, chẳng thể nhìn rõ vui buồn trong mắt chàng, chỉ có sắc đen tịch mịch, lạnh nhạt lại nguy hiểm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!