Thẩm Lưu Sương:
"Chạy trốn?"
"Ngày nào tà ma cũng ăn thịt người, ở lại đây, nói không chừng lúc nào đó sẽ mất mạng."
Phùng Lộ nhỏ tiếng nói:
"Sau khi nghi thức bái lạy cách bảy ngày một lần kết thúc, có khi yêu quái kia sẽ ăn thịt năm sáu người liên tiếp.
"Hôm nay chính là nghi thức bái lạy. Thẩm Lưu Sương hiểu ra:"Mọi người định bỏ trốn trong lúc diễn ra nghi thức?"
"Nhưng, nhưng mà.."
Thiếu nữ mới đến run giọng hỏi:
"Làm sao mở được cửa đá này? Bên ngoài nhiều yêu quái như vậy, chúng ta có thể đánh lại chúng không? Vả lại... chúng ta đã uống rượu yêu quái đưa, bây giờ muốn cử động cũng khó, làm sao chạy trốn?
"Chuyện bỏ trốn, nói thì đơn giản, khi thực hiện sẽ gặp muôn vàn khó khăn. Các nàng đều là người phàm, đa số đều là trói gà không chặt, trong tình thế tuyệt vọng bị đám ma quỷ bao vây, nào có thể nói trốn là trốn được."Đúng vậy."
Một cô nương mới đến khác lau nước mắt, nức nở bảo:
"Tiên đồng... chẳng phải yêu quái đã từng nói sao? Hang động dưới lòng đất dẫn đến thần cung ngoằn ngoèo, bất cẩn chút thôi cũng sẽ lạc đường, chúng ta không biết gì về đường đi ở đây, làm sao ra ngoài được?"
Từng vấn đề ném ra liên tiếp, Phùng Lộ không hề thay đổi sắc mặt, mím môi:
"Những vấn đề đó đều có cách giải quyết. Chẳng qua sự việc quan trọng, đề phòng tiết lộ bí mật, lúc chạy trốn ta mới có thể nói cho mọi người biết.
"Thẩm Lưu Sương và Liễu Như Thường lặng lẽo trao đổi ánh mắt. Giải quyết được cả những việc đó ư? Lẽ nào cô nương Phùng Lộ này cũng che giấu thực lực, hoặc nắm trong tay đòn sát thủ gì đấy? Theo lời kể của cha nương nàng ta, đây chỉ là một cô nương đơn thuần, cố gắng học y, còn về thực lực... Thẩm Lưu Sương đánh giá Phùng Lộ cẩn thận từ trên xuống dưới. Không nhận ra điều gì khác thường, cũng chẳng cảm nhận được linh khí."Lúc chạy trốn mới nói được sao?"
Một thiếu nữ thấp thỏm lên tiếng:
"Chắc chắn có ích chứ? Lỡ xảy ra sai sót, chẳng phải chúng ta sẽ chết hết?"
"Ngoan ngoãn ở lại đây, chúng ta cũng mất mạng thôi."
Triệu Lưu Thúy hất tóc:
"Ngươi muốn trở thành lương thực cho yêu ma, bị nó nhai từng chút rồi nuốt sạch hả?
"Vài thiếu nữ mới đến lập tức im bặt. Thẩm Lưu Sương nhớ lại bức thư máu mà Diêm Thanh Hoan phát hiện dưới bình hoa:"Trước đó đã từng có ai thử chạy trốn chưa?"
Hang động bỗng yên ắng.
"Có, có rất nhiều."
Một lúc sau, phụ nhân với sắc mặt tiều tụy cất lời:
"Nào có ai bằng lòng chịu chết? Ta ở đây đã mười ngày, từng thấy vài cô nương muốn bỏ trốn."
Không ai thoát được.
Có người muốn phản kháng, bị tơ nhện siết đứt cổ, có người lạc lối trong mật đạo, chết trong tay yêu ma.
Có người thông minh nhất, trải qua muôn vàn khó khăn nguy hiểm thoát ra ngoài cửa ngọc, lại bị đám yêu ma tấn công chết thảm.
Mỗi khi có người chạy trốn thất bại, tà ma sẽ mang thi thể của họ về hang động...
Sau đó sẽ cho tất cả mọi người thấy, miêu tả sinh động quá trình chạy trốn của nàng ta cùng những tra tấn đau đớn mà nàng ta phải chịu trước khi chết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!