Chương 20: (Vô Đề)

Pháo hoa rực rỡ thành Trường An, còn lâu mới bắt mắt bằng ánh kiếm trước mặt.

Nhưng so với kiếm khí rợp trời, Giang Bạch Nghiễn đứng thẳng nơi ấy, dung mạo điển trai quyến rũ, càng khiến người ta khó rời mắt hơn.

Pháo hoa lượn lờ, loang ra bạch y trắng như tuyết của chàng, hóa thành gam màu ấm áp như sắc mây tươi thắm. Bình thường ngũ quan có vẻ lạnh lùng xa cách, cũng nhuốm vẻ quyến rũ tựa hoa quỳnh nở rộ.

Thi Đại rất không có tiền đồ mà ngắm đến ngẩn ngơ.

Tục ngữ nói rất hay, mỗi người đều có đôi mắt tinh tường khám phá cái đẹp. Nàng bị sắc đẹp che mờ tâm trí, nào có tội tình gì?

Huống hồ Giang Bạch Nghiễn còn tặng một bao lì xì với độ dày kinh người.

Kiếm trận kéo dài khoảng một lúc, khi ánh kiếm liên miên dần dần mờ nhạt, sự ngạc nhiên nơi đáy mắt Thi Đại hãy còn chưa tan hết.

"Cám ơn Giang công tử."

Siết chặt bao lì xì trong tay, Thi Đại xoa chóp mũi:

"Pháo hoa đẹp lắm, lì xì cũng rất tuyệt. Chỉ là số tiền này, có phải nhiều quá rồi không?

"Bấy giờ Giang Bạch Nghiễn mới nhìn nàng. Nàng thật sự rất vui vẻ, đôi mắt to tròn, khi pháo hoa rực rỡ nhất, tựa những gợn nước xuân dưới ánh mặt trời. Chàng chỉ nhìn thoáng qua rồi rời mắt, khẽ cười:"Thi tiểu thư, không có lý nào lại trả lì xì về.

"Cũng phải. Cẩn thận ôm phong bao đỏ rực mà Giang Bạch Nghiễn tặng vào lòng, Thi Đại ra sức gật đầu:"Giang công tử, năm mới vạn sự thuận lợi nhé.

"Giang Bạch Nghiễn không định ở lại lâu, khẽ gật đầu với nàng, cáo từ rồi rời đi. Thời gian không còn sớm, cơn buồn ngủ kéo đến, Thi Đại tạm biệt chàng, về phòng ngủ của mình. Hồ ly trắng trong lòng ngủ không an giấc, lúc này bỗng choàng tỉnh, thấy Thi Đại đang mở bao lì xì lớn, A Ly mơ màng lên tiếng:"Ôi chao, bao lì xì này, Thi Kính Thừa và Mạnh Kha quả thật rất cưng chiều ngươi."

"Không phải cha nương."

Thi Đại thành thạo mở ra, vừa cúi đầu nhìn, đã bị ngân phiếu bên trong làm cho lóa mắt:

"Là Giang công tử tặng đấy.

"A Ly hãy còn buồn ngủ, khẽ gật đầu. À, Giang công tử. Từ từ, Giang công tử?! Hồ ly trắng bỗng rùng mình:"Giang Bạch Nghiễn đưa lì xì cho ngươi?"

Cốt truyện phát triển kiểu gì thế này!

"Chắc là nhận lì xì của ta, chàng ấy muốn có qua có lại."

Đầu ngón tay xẹt qua xấp ngân phiếu với con số khả quan, tròng mắt Thi Đại thoáng nghiêm túc:

"Giang công tử là người tốt lắm luôn đó.

"Sau khi Giang Bạch Nghiễn chém giết yêu tà, từng đi khắp ngũ hồ tứ hải diệt yêu, với thực lực của chàng, chắc chắn kiếm được không ít tiền thưởng. Chàng chỉ là thần tài tốt bụng thôi, chàng nào có ý đồ xấu xa gì. Thi Đại mừng rỡ bắt đầu lấp đầy kho bạc nhỏ của mình. A Ly:"..."

Hồ ly toàn thân trắng như tuyết yên lặng rất lâu, không biết nên nói gì, cũng chẳng muốn nói gì hết.

Nhìn thoáng qua bao lì xì trong tay Thi Đại, A Ly hít sâu một hơi, cuộn người lại, nhắm chặt hai mắt, dứt khoát ngủ tiếp.

Tuy cốt truyện phát triển khác xa một vạn tám ngàn dặm so với tưởng tượng của nó, nhưng may mắn trong bất hạnh, trong tay tên điên vui buồn thất thường như Giang Bạch Nghiễn, chẳng những Thi Đại sống đến tận lúc này không mất sợi tóc nào, còn hài lòng thích ý, thoải mái muôn phần.

Đại khái đây là... người ngốc có phúc của người ngốc chăng?

Hôm sau thức dậy, Thi Đại biết có hai vị khách đặc biệt đến phủ.

Phó chỉ huy sứ Bạch Khinh của Trấn Ách Ti, và chủ mưu trong vụ án người điều khiển con rối, khuyển yêu.

Đến trưa nàng mới thức giấc, vào sảnh chính vừa khéo trông thấy một góc váy trắng.

Thi Đại chưa từng gặp Bạch Khinh, chỉ nghe giọng của đối phương khi siêu độ vong linh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!