Hai từ đơn giản, lại khiến người ta vui vẻ.
Trái tim rơi xuống, hóa thành một vùng mềm mại, Thi Đại nhìn đứa nhỏ trước mặt, không nhịn được nở nụ cười bà dì.
Nàng luôn như vậy.
Bị đôi mắt hạnh kia nhìn đến bối rối, vành tai Thi Vân Thanh càng nóng hơn, cắn răng cúi đầu.
Rồi bất ngờ, rơi vào vòng ôm ấm áp.
"Ngoan quá, ngoan quá nè."
Thi Đại đắc ý, cho cậu cái ôm nhiệt tình, không quên xoa mái tóc mềm mại của đệ đệ nhà mình:
"Sau này nhớ phải gọi nhiều hơn đó, biết chưa? Chờ tỷ tỷ nhận lương tháng, sẽ mua đồ ăn ngon cho đệ!"
Thi Vân Thanh: "...
"Giật mình vì vòng ôm bất ngờ, chút nước mắt kia của Thi Vân Thanh tan biến sạch sẽ. Cậu đến Trường An đã mấy tháng, từng gặp rất nhiều người muôn hình muôn vẻ, sao chỉ mỗi nàng lại, lại... Không nghĩ ra từ nào thích hợp để hình dung, Thi Vân Thanh mài răng. Nàng luôn có muôn vàn cách thức lạ lùng, khiến cậu không thể giận, càng chẳng nói nổi lời phản bác."Còn nữa."
Thi Đại buông cậu ra, đỡ bả vai mỏng manh của Thi Vân Thanh, để cậu nhìn về phía Thẩm Lưu Sương:
"Phải gọi tỷ ấy là gì ấy nhỉ?
"Phiền ghê. Thi Vân Thanh cau mày. Thẩm Lưu Sương khoanh tay, mỉm cười nhướng mày, tư thế nhàn nhã thoải mái xem kịch hay. Sau khi tìm được Thi Vân Thanh về nhà, thông thường đều do nàng ta chăm sóc cậu, cộng thêm hai người cùng học đao pháp với Thi Kính Thừa, có thể xem như quen thuộc lẫn nhau. Thấy cậu yên lặng không nói gì, Thẩm Lưu Sương vờ đau lòng:"Bỏ đi, Vân Thanh không muốn gọi cũng không sao. Có lẽ câu tỷ tỷ này chỉ dành riêng cho một mình Đại Đại, ta không có được.
"Mi tâm Thi Vân Thanh nhảy dựng. Lần sau lúc nói câu này, có thể chú ý quản lý biểu cảm, đừng cười ra tiếng thế kia không hả. Trêu chọc trẻ con, nữ nhân xấu xa. U uất nhìn nét cười nhẹ nhàng của Thẩm Lưu Sương, Thi Vân Thanh khàn giọng gọi:"Lưu Sương tỷ tỷ.
"Thi Đại và Thẩm Lưu Sương đều nở nụ cười đắc thắng, nhanh chóng đập tay nhau. Thi Vân Thanh:... Đáng ghét mà!"Còn nữa, còn nữa."
Thi Đại chỉ sang bên cạnh:
"Đó là ai nào?
"Thi Vân Thanh nghiêng đầu, nhìn rõ bóng người kia, sắc mặt cứng đờ. Đột nhiên bị ba ánh mắt khác nhau cùng nhìn sang đây, Giang Bạch Nghiễn sửng sốt. Vừa nãy hẳn là tiết mục đoàn viên ấm áp, lòng chàng thấy vô vị, hơi thất thần. Thay vì ở lại đây lãng phí thời gian, chi bằng tìm vài yêu quỷ tà ma, rút kiếm chém giết một trận thoải mái. Cho nên, tại sao họ lại nhìn chàng? Thi Vân Thanh thấy rất phiền. Cậu cam tâm tình nguyện gọi Thi Đại và Thẩm Lưu Sương là"tỷ tỷ", nhưng cái người trước mặt này...
Chẳng biết vì sao, cậu lại có thể cảm nhận được thú tính đẫm máu trên người Giang Bạch Nghiễn.
Không phải sài lang như cậu, mà là rắn độc hung ác nham hiểm hơn, trông thì xinh đẹp mê hoặc lòng người, thực ra lại là nanh vuốt tẩm độc, ẩn nấp sâu trong bóng tối, yên tĩnh chờ đợi một đòn chí mạng.
Nhận thức này là trực giác Thi Vân Thanh nuôi dưỡng sau chín năm sống cùng dã thú.
Nói tóm lại, cậu không thích Giang Bạch Nghiễn.
"Đệ xem, đệ gọi chúng ta là tỷ tỷ, nếu làm ngơ không để ý đến Giang công tử, huynh ấy sẽ đau lòng biết mấy."
Thi Đại đến gần sau lưng cậu, dùng giọng nói chỉ hai người nghe thấy thì thầm:
"Vân Thanh ngoan như vậy, sẽ không làm người ta buồn vào đêm giao thừa đâu, phải không nào?"
Thi Vân Thanh: "..."
Ai thèm để ý tên kia có đau lòng hay không!
Dù trong lòng nghĩ vậy, ngẩng đầu liếc Giang Bạch Nghiễn, Thi Vân Thanh mím môi.
Cậu biết Giang Bạch Nghiễn không cha không nương, hoàn cảnh lận đận. Giao thừa là ngày đoàn viên, trước khi Thi Đại đến gõ cửa, Giang Bạch Nghiễn lẻ loi một mình trong phòng, ngay cả người để nói chuyện cũng không có..... Thôi bỏ đi.
Lồ ng ngực phập phồng không yên, Thi Vân Thanh nặn ra một chữ từ trong cổ họng:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!