Chương 8: (Vô Đề)

Ta chắn trước mặt tiểu thư, lạnh lùng châm chọc:

"Tin đồn? Ngươi đang nói đến chuyện nào? Là việc bị gọi là thái giám, hay chuyện không có khả năng sinh con?"

Tạ Thanh Viễn bị chọc trúng điểm yếu, liền gào lên chửi rủa loạn xạ.

Chỉ tiếc, bao năm lăn lộn trong kỹ viện, những thứ khác ta chưa chắc học được giỏi, chứ mắng người thì ta không ngán ai.

Ta đấu khẩu khiến mặt hắn tím tái, nghẹn họng không nói nổi lời nào.

Kết quả, hắn giận đến mức phất tay bỏ đi, xem như ta thắng trận này.

Sau đó mới nghe kể, hôm đó lúc hắn vào triều, ánh mắt khinh thường từ người khác gần như sắp tràn ra ngoài.

Tan triều, lại nghe thấy đủ loại chuyện về hắn trên đường, khiến hắn giận đến run người.

Hôm sau, hắn dâng sớ xin điều khỏi kinh thành, xin được nhậm chức ở địa phương làm quan.

Hành động này thật đúng lúc, giúp ta và tiểu thư đỡ tốn bao công sức.

Ban đầu còn định nhờ Thừa tướng ra tay khiến hắn bị giáng chức đày đi nơi xa, ai ngờ hắn tự động xin đi.

Chắc hoàng thượng cũng ngán hắn lắm rồi, lập tức phê chuẩn, bảo hắn mau chóng lên đường nhận chức.

Ngày xuất phát, của hồi môn của tiểu thư chất đầy mười mấy cỗ xe ngựa.

Đám hộ vệ và gia nhân ban đầu của nhà họ Tạ đều đã bị tiểu thư lặng lẽ thay mới khi còn lo liệu nội viện. Hai tiểu thiếp cũng bị giữ lại kinh thành.

Dù gì Tạ Thanh Viễn giờ cũng không thể hành sự như nam nhân nữa, thì thiếp để làm gì?

Chỉ có mẫu thân hắn vẫn đứng đó gào lên mắng chửi:

"Nhà họ Tạ chúng ta tạo nghiệt gì mà cưới phải hai thứ sao chổi như các ngươi? Ông trời ơi, xin người mở mắt ra đi!

"Ta và tiểu thư liếc nhau một cái ngầm hiểu rằng do mải xử lý Tạ Thanh Viễn mà suýt chút nữa lại quên mất bà già này. Thế là ta lập tức sai người ngừng mua thuốc cho bà ta. 17 Đi được nửa tháng, mẫu thân của Tạ Thanh Viễn đột ngột cho người dừng xe."Lũ đàn bà độc ác, các ngươi dám tự ý ngưng thuốc của ta?"

Ta ngăn tiểu thư đang định bước xuống, một mình rời xe.

"Lão phu nhân, hiện tại Tạ Thanh Viễn chỉ là một tiểu quan thất phẩm, thuốc của bà lại quá đắt, giờ dựa vào hắn thì không đủ chi trả nữa rồi."

"Đồ đàn bà độc địa, nếu không vì ngươi, con trai ta làm sao mà…

"Bà ta chưa nói hết câu đã nhào tới định đánh ta. Ta túm lấy tay bà ta, đẩy một cái làm bà ngã ngồi xuống đất."Lâm Phán Nhi, bà thật cho rằng ta vẫn là người năm xưa để mặc bà đánh mắng hay sao? Còn tiếp tục giở trò đàn bà chanh chua, đừng trách khi gặp sơn tặc ta sẽ bỏ mặc bà ở lại.

"Mẫu thân của Tạ Thanh Viễn bị chọc giận đến mức gào thét om sòm, khiến Tạ Thanh Viễn cũng chạy ra. Hắn hét lên:"Từ Vãn Nương, ngươi điên rồi sao?

"Có lẽ do bị thiến nên đã lâu mặt hắn chẳng mọc nổi râu, sắc mặt cũng thêm phần âm nhu. Ta cười nhạo:"Ơ kìa, công công Tạ cũng ra rồi sao? Bớt kích động chút đi, nghe nói đám sơn tặc vùng này thích nhất loại như ngươi đấy. Nếu có cướp đến, người đầu tiên bị ném lại sẽ là mẫu thân ngươi, rồi đến ngươi.

Biết đâu còn giúp bọn ta câu giờ nữa ấy chứ.

"Mặt hắn lập tức tối sầm, giận đến mức nhặt hòn đá định xông lên. Đám hộ vệ thấy thế liền vội cản lại. Ngay lúc ấy, một nhóm sơn tặc từ khắp nơi bất ngờ lao ra bao vây. Ta nhìn Tạ Thanh Viễn đang hoảng loạn, bật cười:"Đã bảo ngươi đừng kích động mà không nghe, giờ thì hay rồi, thật sự dẫn sơn tặc tới rồi. Ngươi nói xem, ta nên làm gì bây giờ đây?

"Tạ Thanh Viễn căm hận nhìn ta, rồi quay sang hét về phía xe ngựa:"Trinh Ngọc Yên, ta là phu quân của nàng đấy! Mưu hại phu quân là tội lớn! Nàng không sợ phủ Thừa tướng sẽ bị thiên hạ chê cười à?"

Xe ngựa vang lên tiếng động, ta vội đỡ tiểu thư xuống.

"Chê cười?" Tiểu thư cười khẽ. "Chốn núi non heo hút thế này, ai biết được?

"Nói xong, nàng chỉ cần một ánh mắt. Đám sơn tặc lập tức trói chặt Tạ Thanh Viễn cùng mẫu thân hắn, nhét giẻ vào miệng bọn họ. Sau khi nhận được cái gật đầu của tiểu thư, ta lập tức ra lệnh đưa hai người đến mép vực thẳm. 18"Tạ Thanh Viễn, ngươi đã khinh thường nữ nhân đến vậy, vậy ngươi có khinh cả mẫu thân ruột của mình không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!