Lục Thúy tiếp lời: "Ngươi nhất định phải giữ kín đó, ta chỉ là vì thương cảm cảnh ngộ của ngươi nên mới kể ra thôi."
Ta vội vàng cam đoan với nàng ta hết lần này đến lần khác, tuyệt đối không để lộ cho người ngoài biết.
Đến đêm, khi đến lượt ta trực, ta cùng tiểu thư trò chuyện riêng suốt một đêm.
Tiểu thư nói với ta rằng ngoại tổ nhà nàng quyền cao chức trọng, hoàng đế không muốn nàng gả vào hoàng tộc nên mới ban hôn cho trạng nguyên.
Mà hôn sự do thánh chỉ ban xuống, dù có chuyện gì xảy ra cũng không thể dễ dàng giải trừ như người thường được.
Trò chuyện suốt một đêm, đến tận bình minh, ta mới quay lại phòng.
Vừa định chợp mắt thì Tạ Thanh Viễn lại đến.
Hắn hớn hở kể với ta: "Vãn Nương, ta nghĩ ra cách cứu nàng rồi."
Rồi lấy từ trong lòng ra một chiếc hộp nhỏ đưa vào tay ta, nói tiếp:
"Vãn Nương, mấy ngày nữa là tiệc định thân của đích tử nhà họ Cố, ta và phu nhân đều được mời, đến khi đó nàng hãy nhân lúc ấy lén thả một chút bột trong hộp này vào trà của phu nhân, chỉ cần phu nhân ngủ mê đi, ta sẽ lén đưa nàng rời phủ, yên tâm, bên ngoài ta đã sắp xếp thỏa đáng cả rồi."
Ta nhận lấy chiếc hộp, vờ như cảm kích hắn lắm.
Chờ hắn đi rồi, ta liền mang theo chiếc hộp đến phòng của tiểu thư.
10
Yến tiệc đính hôn tại Cố phủ được tổ chức vô cùng linh đình, náo nhiệt.
Ta cùng Lục Thúy theo tiểu thư đến khu dành cho nữ quyến. Sau khi dự lễ xong, tiểu thư cảm thấy choáng váng nên bảo ta tìm một gian phòng trong phủ để nghỉ tạm.
Ta liền gửi tin cho Tạ Thanh Viễn báo rằng mọi sự đã được chuẩn bị xong xuôi.
Chẳng mấy chốc, hắn từ phía khách nam bước đến. Nhìn thoáng qua tiểu thư đang mê man bất tỉnh, hắn lập tức kéo tay ta, vội vã nói:
"Vãn Nương, mau theo ta, ta đã sắp đặt đâu vào đấy cả rồi!"
Ta gạt tay hắn ra, tát cho hắn một cái thật mạnh, lạnh lùng cười nhạt:
"Chuẩn bị xong? Ngươi lại muốn đem ta bán đi lần nữa à?"
Trước khi đến Cố phủ, tiểu thư đã cho người âm thầm giám sát hắn. Nơi hậu viện chính là hang hùm ổ sói, hắn định lại bán ta đi một lần nữa, mà lần này còn độc ác hơn, muốn đẩy ta tới vùng đất hoang vu xa xôi, cả đời không có cơ hội trở về.
Ta sớm đã quen với lòng lang dạ sói của hắn, chỉ là lần này nhờ vậy mà tiểu thư càng thêm nhìn rõ bản chất thật của hắn.
Tạ Thanh Viễn che mặt, hoảng loạn chốc lát, thấy bốn phía không ai, liền bỏ lớp ngụy trang, trừng mắt nhìn ta độc ác:
"Vãn Nương, sống trong kỹ viện chẳng tốt sao? Ngươi vốn nên ở lại đó, giống như đêm mưa năm ấy."
Nói đoạn, một nam nhân từ phía sau hắn bước ra. Ta biết ngay, đây chính là kẻ mà hắn định đưa vào phòng tiểu thư, nhằm hủy hoại nàng, giống như đã từng hủy hoại ta.
Ta không tức giận, cũng chẳng sợ hãi, chỉ mỉm cười nhàn nhạt:
"Vậy à? Vậy ngươi có muốn thử xem sao không?"
Ngay lúc đó, tiểu thư từ trong phòng bước ra, sắc mặt đầy giận dữ, vỗ tay mấy cái. Trên mái ngói liền có mấy người lao xuống, chỉ trong nháy mắt đã chế ngự, đánh ngất Tạ Thanh Viễn và tên nam nhân phía sau, lôi cả hai vào căn phòng bên cạnh.
Trong phòng, ngoài bọn chúng còn có Lục Thúy.
Theo kế hoạch, ta đã đốt hương "hoan nghi hương" trong phòng — dùng chính thủ đoạn của hắn để trả lại cho hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!