Nói thế nào nhỉ?
Tức là chính động thái vừa bắt chước vừa học một biết mười của Niên Bách Tiêu quả thật đã gây khó dễ cho Lục Nam Thâm.
Lục Nam Thâm ngây người ra một lúc rất lâu mới phản ứng lại: Phải, vì sao người ta phải biết chứ?
Kể cả anh nữa, Hàng Tư có đi đâu anh cũng cần gì phải quản?
Nhưng bị tên nhãi Niên Bách Tiêu này phản pháo, trong giây lát anh vẫn cảm thấy không biết giấu mặt vào đâu, bèn chau mày: "Kỳ quái thật, tiếng Trung của cậu tệ lắm cơ mà?"
Niên Bách Tiêu lười biếng nằm ườn ra giường, duỗi rộng hai chân hai tay, giọng cũng uể oải: "Tôi thông minh."
Mưa cả một ngày trời, sau nửa ngày ngồi ngắm mưa với Hàng Tư, anh ấy đã trở về phòng đi ngủ. Quả nhiên trời mưa và ngủ nướng là một cặp bài trùng, tiếng mưa đập lên cửa sổ là một âm thanh rất thôi miên người ta, đừng hỏi anh ấy đã ngủ say sưa đến mức nào.
Bình thường luyện tập với cường độ cao, cộng thêm việc phải thi đấu, Niên Bách Tiêu cảm thấy lâu lắm rồi mình không có được một giấc ngủ ngon đến như vậy.
Thấy Lục Nam Thâm lại bắt đầu tảng lờ người khác, Niên Bách Tiêu cũng chẳng giận. Anh ấy dứt khoát đứng lên, móc chân rồi theo đà nhấc chiếc ghế lên, đặt xuống bên cạnh Lục Nam Thâm, anh ấy ngồi xuống đó.
Lục Nam Thâm ngồi bên cạnh bàn, đang xử lý đoạn xương sọ nhỏ xíu mang về từ thung lũng chết chóc trước đó, bên tay đặt sợi dây chuyền kia.
Niên Bách Tiêu chỉ cần hơi ngước mắt lên là có thể nhìn thấy sợi dây chuyền, cũng đồng thời nhớ lại mối quan hệ giữa hai con người cùng những việc họ đã làm trong sơn động mà Lục Nam Thâm đã tường thuật lại, quả thực có chút phản cảm mang tính si. nh lý.
Giữ vững tôn chỉ mắt không nhìn thấy tâm không phiền, anh ấy rút một chiếc khăn giấy từ bên cạnh ra, run rẩy, nhẹ nhàng phủ lên sợi dây chuyền.
Lục Nam Thâm: "Cậu làm gì đấy?"
"Đậy vào." Niên Bách Tiêu thành thật trả lời.
Lục Nam Thâm câm nín.
"Đây là mảnh xương có thể làm còi ư?" Niên Bách Tiêu tò mò hỏi.
Lục Nam Thâm "ừm" một tiếng.
"Chắc chắn vậy sao?"
"Thử thôi." Tuy nói như vậy nhưng trong lòng Lục Nam Thâm đã chắc chắn đến tám chín phần.
Niên Bách Tiêu nhìn chỗ xương sọ trong tay anh, mép bằng phẳng đều đặn. Theo lời của Lục Nam Thâm lúc trước, anh đã dùng dao găm moi nó ra, khả năng sử dụng dao phải nói là rất được.
"Anh hai cậu từng dạy cậu giải phẫu à?"
Lục Nam Thâm liếc nhìn anh ấy, gậy ông đập lưng ông, đáp trả bằng chính đáp án vừa nãy anh ấy sử dụng: "Tôi thông minh mà."
"Đây là vấn đề kỹ thuật, không liên quan đến thông minh." Niên Bách Tiêu vẫn nói lại một câu hết sức nghiêm túc, rồi hỏi anh: "Anh hai cậu đâu?"
Người này thắc mắc cũng linh hoạt thật.
"Đi rồi."
Niên Bách Tiêu ngạc nhiên, sao có thể nói đi là đi chứ? Vì sao không ở thêm một tối? Tây An nhiều chỗ vui chơi biết bao, còn có nhiều món ăn nữa. Nhưng đi một cách dứt khoát gọn gàng như vậy, đủ để chứng tỏ một vấn đề.
"Anh hai cậu phát hiện ra manh mối rồi!"
Ánh mắt Lục Nam Thâm không rời khỏi phần xương sọ. Sau khi rửa sạch nó bằng một bát nước, anh lấy một tờ giấy thấm sạch nước trong các khe kẽ, thậm chí còn vẩy đi vẩy lại.
"Con người cậu có một điểm mạnh lớn nhất chính là..." Anh ngước mắt lên, nửa đùa nửa thật: "Thông minh."
Sống chết muốn đấu nhau bằng từ này đấy à?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!