Đã không còn ở trên đường đua nữa.
Đây là chuyện về sau Niên Bách Tiêu mới phát hiện ra.
Đợi tới khi anh ấy nhận ra chuyện này, anh ấy phát hiện xe của mình đã đi tới điểm cuối của bãi đất kiềm, nói một cách khác cũng giống như đã đi tới đường cùng.
Sự việc trở nên bất thường bắt đầu từ hơn hai mươi phút trước.
Ban đầu là nổi một cơn gió cát, những hạt bụi cát đập bồm bộp vào cửa xe, rồi cọ qua thân xe làm nhức nhối đôi tai.
Nhưng Niên Bách Tiêu không coi trận gió cát này ra gì.
Sau ba ngày thi đấu, lượng cát rơi vào miệng họ còn nhiều hơn lượng muối bình thường họ ăn.
Những đường đua bên phía bãi đất kiềm đều là những con đường các tay đua đã đi qua, thế nên thử thách thung lũng chết chóc mà Niên Bách Tiêu chỉ cũng là chỉ đoạn đường này.
Còn về việc đi sâu vào thung lũng chết chóc cũng không phải dự tính ban đầu của Niên Bách Tiêu.
Từ lúc bắt đầu đường đua, Niên Bách Tiêu đã có ý thăm dò Lục Nam Thâm. Không dễ dàng vượt xe, cho dù vượt xe cũng sẽ bị rớt lại phía sau một cách kín đáo, sau đó lại giả bộ đuổi theo, có mấy lần gần như sắp chạm vào đuôi xe của đối phương rồi.
Sau vài lần như thế, Niên Bách Tiêu liền phát hiện ra vấn đề. Để kiểm nghiệm kết luận của mình, anh ấy nhấn mạnh chân ga, dự định vượt ngược lại, thì thấy chiếc xe phía trước cũng nhấn ga theo.
Ha, Niên Bách Tiêu cười khẩy.
Anh ấy quyết định không tốn công phí sức nữa, một lần nữa nhấn ga.
Nhưng khi quyết định ngoặt đầu vượt lên, gió cát bên ngoài bỗng dưng như một làn sóng, cuồn cuộn hướng về phía đầu xe, che trời lấp đất, vùi lấp đi chút ánh sáng mơ hồ duy nhất ở nơi sâu thẳm chân trời.
Bao nhiêu năm đua xe rồi, có hoàn cảnh nào mà Niên Bách Tiêu chưa từng chứng kiến?
Nhưng cơn sóng cát đột ngột xuất hiện như thế này, anh ấy quả thật còn chưa từng nghe thấy.
Trong mơ hồ, dường như anh ấy nhìn thấy chiếc xe phía trước rời khỏi đường đua, bèn vội bóp còi nhắc nhở.
Nhưng Lục Nam Thâm làm như không nghe thấy, càng lái càng đi xa.
Niên Bách Tiêu thấy vậy vội vàng đuổi theo nhưng lại có một cơn sóng cát ngập trời, phải cao tới vài mét, những hạt bụi mịn thậm chí cuộn cả vào trong xe, khiến anh ấy ho sặc sụa.
Đợi tới khi cơn gió cát tràn qua, anh ấy đang định nhấn chân ga, một giây sau bỗng đột ngột chuyển thành phanh gấp.
Chiếc xe bật lên ngay tại chỗ rồi đột ngột dừng lại.
Gió cát xung quanh len lỏi khắp bốn phía, đá và bụi xuyên qua những mỏm đá bị phong hóa với những độ cao thấp khác nhau, rít gào, giống như âm thanh từ âm phủ.
Niên Bách Tiêu ngồi trong xe, nhìn trân trân về phía bãi đất kiềm mà có thể phóng tầm mắt đến tận chân trời, sống lưng bỗng trào dâng một cảm giác lạnh lẽo, rùng mình.
Chiếc xe phía trước... biến mất rồi.
Shit, chuyện gì thế này?
Ban nãy anh ấy không hề mù, xe của Lục Nam Thâm quả thực ở ngay phía trước.
Niên Bách Tiêu ngồi trên xe ngây người hơn nửa phút, sau khi sực tỉnh thì vội vàng bước xuống xe.
Gió cát vẫn còn, thế nên những nơi mắt có thể nhìn tới được đều đục ngầu, hoàn toàn không thấy bóng xe đâu.
Niên Bách Tiêu gân cổ lên hét: "Nam Thâm Lục!"
Đáp lại anh ấy chỉ có tiếng gió rào rào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!