Ở trong thung lũng chết chóc, Lục Nam Thâm đã gặp một người, khí thế rất mạnh mẽ, thậm chí có vẻ còn tới để lấy mạng anh. Nhưng thật ra trong lòng anh hiểu rõ, nếu đối phương thật sự muốn mạng của anh, lúc đó đối phương chỉ cần đổi từ viên đá sang lưỡi dao là được.
Anh kể lại cho Lục Bắc Thần nghe những chuyện đã trải qua trong thung lũng chết chóc, thời gian tường thuật lại không dài, từ lúc người bí ẩn đó xuất hiện rồi rời đi. Suốt cả quá trình, Lục Bắc Thần rất yên tĩnh lắng nghe, nhưng thật ra sống lưng đang lạnh toát từng cơn.
Tuy rằng đã nghe và hiểu rõ ràng rồi, nhưng Lục Bắc Thần vẫn muốn xác định lại lần nữa, thế là bèn hỏi anh: "Lúc hắn xuất hiện, em hoàn toàn không nghe thấy ư?"
"Không nghe thấy."
"Cả tiếng viên đá bắn qua cũng không nghe thấy?"
"Không nghe thấy."
Đây chính là nguyên nhân khiến Lục Bắc Thần lạnh sống lưng.
Thính giác của Lục Nam Thâm cực kỳ ghê gớm, nếu chỉ dùng hai chữ "nhạy bén" để hình dung thính giác của anh cũng đã là đánh giá thấp nó rồi. Có người nói anh sở hữu thính giác của chó sói, nhưng sự ghê gớm không nằm ở chỗ anh nghe được bao xa mà nằm ở chỗ phạm vi, tần số anh nghe được lớn đến mức nào.
Nói một cách khác, việc xa gần của âm thanh đối với anh mà nói chỉ là trò con nít, những âm thanh mà đôi tai anh nghe được, có rất nhiều loại người bình thường không thể nghe được.
Thế nên, việc một người đi từ xa tới gần hoặc một viên đá bay ngang không khí hướng về phía mình, tất cả những âm thành này đối với Lục Nam Thâm mà nói đều là chuyện vặt.
Chính bản thân Lục Nam Thâm cũng không hiểu được điểm này.
"Tuy rằng thị lực của em kém, nhưng em có đeo kính áp tròng, nhìn rất rõ ràng, đó không phải ảo giác." Lục Nam Thâm nhấn mạnh.
Lục Bắc Thần ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi anh: "Sau khi ra khỏi thung lũng chết chóc thì sao? Em có từng gặp lại người đó lần nào không?"
Vậy thì không.
Hơn nữa trước kia cũng chưa từng gặp, lần ở thung lũng chết chóc là lần đầu tiên, nhưng đã lập tức có ý cảnh cáo.
Anh mơ hồ cảm giác "người đó" trong câu nói của hắn có lẽ liên quan tới Hàng Tư. Về suy đoán này anh chưa có bất kỳ bằng chứng nào, chỉ xuất phát từ trực giác.
Trên thực tế, anh cũng đang âm thầm quan sát Hàng Tư, phát hiện từ lúc trở về cho tới bây giờ không hề có người bí ẩn nào từng tới tìm cô, tuy rằng cô thân thiết với tất cả xóm giềng xung quanh hay thậm chí là những người sống trong khu phố cổ, nhưng các mối quan hệ của cô dường như rất đơn giản, đa phần cô thích ngồi một mình.
Hay kẻ đó muốn nói tới Niên Bách Tiêu?
Nhưng Niên Bách Tiêu cũng không có bí mật gì, chỉ là một anh thanh niên thẳng thắn phóng khoáng, đường hoàng ngay thẳng.
Xa hơn nữa là đám người của Báo săn, nhưng Lục Nam Thâm lại không cảm thấy người bí ẩn đó có liên hệ gì với bọn họ.
Trà trước mặt đã nguội hẳn.
Phòng trà mát lạnh, mấy lượt châm trà rồi cứ để đó không uống, lâu dần sẽ ngấm khí lạnh ùa vào. Lục Bắc Thần không quen uống trà lạnh, anh ấy cầm tách trà hơi nghiêng nhẹ, trà trong chén đổ ra ngoài, suốt cả quá trình anh ấy vẫn đang đăm chiêu suy nghĩ.
Rất lâu sau mới nói: "Nếu loại bỏ tình huống ảo giác, thì chỉ có hai khả năng khiến em không nghe được."
Lục Nam Thâm nhìn anh ấy, gương mặt sáng sủa toát lên vẻ khao khát lắng nghe.
"Khả năng thứ nhất, hắn là ma."
Lục Nam Thâm thật sự đang nghiêm túc lắng nghe, nghe xong câu ấy bèn sững người: "Hả?"
"Anh đùa thôi." Lục Bắc Thần cảm thấy anh nghe quá chăm chú, nói như vậy ít nhiều cũng có ý trêu chọc, nhưng ngay sau đó lại sợ làm anh hết hồn: "Thế nên khả năng lớn hơn cả chính là khả năng thứ hai."
Anh ấy phân tích: "Em cũng đã nói từ trường trong thung lũng chết chóc rất mạnh, việc ảnh hưởng tới tín hiệu là rất bình thường, chưa biết chừng trong đó còn có những từ trường đặc biệt gây nhiễu loạn âm thanh, ảnh hưởng tới thính giác của em."
Việc này thì có thể, dù sao thung lũng chết chóc cũng là một nơi đặc biệt, có rất nhiều chuyện chưa thể giải thích được. Ví dụ như vì sao chỉ khi thời tiết cực đoan xuất hiện mới có thể nhìn thấy lối vào thung lũng? Vì sao bên trong lại có loài động v. ật to l. ớn kỳ dị? Khi người ta không tìm được lối vào thì bình thường, thung lũng sẽ tồn tại dưới dạng hình thái nào?
"Nhưng bất luận có như thế nào, kẻ có thể tiếp xúc với em một cách lặng lẽ là rất nguy hiểm." Lục Bắc Thần nhấn mạnh trọng điểm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!