Tính tròn thì Lục Bắc Thần đã vào trong đó hơn hai tiếng đồng hồ.
Đội trưởng Điền hiểu rõ, có thể thần tốc như vậy thứ nhất là nhờ vào chuyên môn nghiệp vụ rất giỏi của anh ấy, thứ hai là anh ấy cũng đang giải phẫu một cách có định hướng.
Kết quả, các nhân viên phòng hóa nghiệm được phối hợp làm việc với Lục Bắc Thần đã nói cho đội trưởng Điền biết rằng, ngoài việc giải phẫu, giáo sư Lục còn điều tra sàng lọc cơ thể của nạn nhân, hơn nữa toàn bộ quá trình chuyên nghiệp ngang với sách giáo khoa.
Đội trưởng Điền cảm thấy mất mặt vì một chút ngờ vực rằng có thể Lục Bắc Thần sẽ làm qua quýt vừa lóe lên ban nãy. Một người đã không quản đường sá xa xôi tới tận Tây An, khắc phục mọi khó khăn để vào phòng giải phẫu há chẳng phải vì em trai của mình? Sao có thể làm qua quýt?
Chọn một phòng họp nhỏ, ba người họ ngồi lại với nhau.
Đội trưởng Điền bảo cấp dưới rót nước trà mang vào. Đó là một người mới vào ngành, đưa trà vào xong cũng không đi ngay mà ngó vào trong qua khe cửa hẹp. Đội trưởng Điền thấy vậy dịu giọng nạt, người đó không hề sợ đội trưởng Điền chút nào, cười hi hi ha ha nói nhỏ: "Em chỉ muốn nhìn đại thần thôi..."
Một giây sau cậu ta bị đội trưởng Điền bịt miệng đẩy ra ngoài, vừa đẩy vừa nhỏ giọng quát: "Đừng có tùy tiện ăn nói hàm hồ, bên trong có một người tai thính lắm đấy..."
Nói tới đây anh ta thầm nghĩ: Toi rồi, câu nói này chắc cũng đã bị nghe thấy.
Lục Nam Thâm đích thân rót đầy nước trà cho Lục Bắc Thần: "Anh hai vất vả rồi."
Lục Bắc Thần cụp mắt xuống nhìn ly trà, tuy rằng đó chỉ là một cốc nước trà rất bình thường, nhưng Lục Nam Thâm thì rất kỹ tính, rót đầy đúng bảy phần.
Lục Môn xưa nay rất tuân thủ phép tắc, thậm chí có thể nói hai chữ "phép tắc" như đã khắc sâu trong ADN của nhà họ vậy. Một người từ nhỏ không lớn lên ở Lục Môn như Lục Bắc Thần mà còn hành xử chu toàn, cẩn thận như vậy, huống hồ là những người lớn lên trong gia tộc như Lục Đông Thâm và Lục Nam Thâm.
Dĩ nhiên không cần nhắc đến Lục Đông Thâm, không chỉ là con trưởng của nhà họ Lục, mà anh ấy còn là trưởng của cả Lục Môn, từ cách đi đứng ăn nói đều phải đúng mực, làm việc gì cũng phải trong khuôn khổ.
Còn Lục Nam Thâm, với tư cách là người được chiều nhất trong Lục Môn, thật ra các trưởng bối không yêu cầu anh quá cao, chỉ mong anh vui vẻ là được. Một là vì từ nhỏ Tiểu Nam Thâm đã ngoan ngoãn không kiêu căng, nhận được tình thương yêu sâu sắc của các trưởng bối; hai là vì hồi nhỏ anh từng bị bắt cóc, vì những tranh đấu quyền lực mà ảnh hưởng tới con cháu vô tội, điều này cũng khiến các trưởng bối Lục Môn áy náy trong lòng, lại càng đối xử tốt với anh hơn.
Nhưng cho dù các trưởng môn khoan dung lơi lỏng với anh, bản thân anh lại yêu cầu chính mình rất hà khắc, tất cả những phép tắc, quy định, lễ tiết trong Lục Môn đều tuân thủ không thiếu cái nào. Thái độ này của anh càng khiến các trưởng bối yêu mến, việc trở thành cục cưng trong mắt họ là lẽ tất nhiên.
Người Lục Môn hay nói thế này: Cho dù có hai người họ Lục hằm hè nhau đến đâu thì cũng sẽ dừng tranh cãi khi đối mặt với Lục Nam Thâm.
Có câu "rượu đầy trà vơi", đây chính là phép tắc, trà chỉ rót bảy phần đầy, để lại ba phần chính là tình cảm.
Lục Bắc Thần nhấp một ngụm cho nhuận giọng, không vòng vo thêm mà nói thẳng với hai người họ: "Hai bên màng nhĩ trái phải của nạn nhân đều bị thương ở các mức độ khác nhau, nhưng vết thương khá khó nhận ra."
Đội trưởng Điền sửng sốt: "Vết thương ở màng nhĩ là vết thương trí mạng ư?"
Chẳng lẽ lại như vậy?
Lục Bắc Thần nói: "Nguyên nhân tử vong thật sự vẫn là do treo cổ dẫn đến tắc thở mà chết."
Đội trưởng Điền trầm mặc giây lát: "Tôi không tin điều tra một vòng cuối cùng vẫn là tự sát."
Quan trọng là ai tự sát còn bày ra tư thế như vậy?
Lục Bắc Thần không trả lời đội trưởng Điền mà nhìn sang Lục Nam Thâm, hỏi anh: "Về điểm này có sự khác biệt với vụ án hai năm trước phải không?"
Lục Nam Thâm gật đầu, sắc mặt nghiêm túc. "Nhưng chính vì khác biệt, em càng khẳng định hung thủ là một người."
Lục Bắc Thần suy tư một chút: "Phán đoán của em thiếu một hung khí làm căn cứ."
"Hung khí này em đang dựng lại, hơn nữa em tin là em có thể làm ra được." Lục Nam Thâm rất tự tin.
Lục Bắc Thần nhìn anh hồi lâu sau đó nhẹ nhàng gật đầu.
Đội trưởng Điền ngồi bên cạnh nghe mà chẳng hiểu đầu cua tai nheo thế nào.
Thấy vậy Lục Nam Thâm nói: "Đội trưởng Điền, chẳng phải anh từng bị đội trưởng Trần từ chối cung cấp thông tin sao, chẳng bao lâu nữa anh ấy cũng sẽ chủ động liên lạc với anh, lần này tới lượt anh rồi, anh cũng có thể khiến anh ấy sốt ruột đôi chút."
Ngồi đối diện, khóe miệng Lục Bắc Thần hơi rướn lên, cậu em trai này của anh cũng lắm trò thật.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!