Đội trưởng Điền đích thân tới đón hai người họ, đặc biệt là sau khi gặp Lục Bắc Thần thì tay bắt mặt mừng, nói nghe danh anh đã lâu.
Lục Bắc Thần không phải là một người thích hàn huyên, sau khi chào hỏi đơn giản với đội trưởng Điền anh ấy liền bắt tay vào vụ án, đội trưởng Điền không nói nhiều lời, lập tức dẫn anh vào phòng giải phẫu.
Lục Nam Thâm không thể vào trong nên đành đứng ngoài đợi thông báo.
Lục Bắc Thần vỗ vai anh: "Không vào trong cũng tốt, khung cảnh ấy sẽ làm em sợ đấy. Em có ngồi đây thì bất kỳ động tĩnh nào cũng không lọt qua được đôi tai của em mà."
Lục Nam Thâm đút hai tay vào túi quần, gật đầu: "Được, anh hai."
Khi đi vào phòng giải phẫu phải qua một đoạn hành lang, phòng hóa nghiệm và phòng giải phẫu đều ở tận cùng hành lang. Lúc chuẩn bị đi vào thay bộ đồng phục vô trùng, Lục Bắc Thần quay đầu lại nhìn nhanh. Ở bên kia hành lang, Lục Nam Thâm đang lựa một chiếc ghế dài để ngồi xuống.
Sau lưng anh chính là một ô cửa dài, bên ngoài mưa đang dữ dội, mây đen ầm ầm kéo đến. Nhìn từ góc này của Lục Bắc Thần, cả người Lục Nam Thâm như chìm trong bóng đen nặng nề.
Lục Bắc Thần khẽ thở dài, cậu em nhỏ tuổi nhất này của anh ấy trước nay luôn là đứa trẻ được bảo vệ cực kỳ chu đáo của nhà họ Lục, ông trời sao lại để nó gặp phải những chuyện này chứ?
Đang mải nghĩ thì Lục Nam Thâm ngước mắt nhìn qua đây, có lẽ đã nghe thấy tiếng bước chân Lục Nam Thâm dừng lại. Lục Bắc Thần và Lục Nam Thâm bốn mắt nhìn nhau qua bầu không khí âm u lạnh lẽo, cuối cùng Lục Nam Thâm dành cho anh ấy một ánh mắt "cứ yên tâm".
***
Trước khi cơn mưa lớn ập tới, Hàng Tư đã cất kỹ những bông hoa lấy từ trong động về, tránh để nó phải chịu cảnh mưa dập gió vùi.
Trông trời đất này chắc cũng phải mưa suốt cả ngày, các cô gái ở trong quán trọ vốn dĩ định ra ngoài chụp ảnh check
-in thì cũng đã phải hụt hẫng, tất cả tụ tập trong phòng trà nói chuyện phiếm.
Hàng Tư không vào trong phòng trà mà đi ra vườn, bật chiếc ô che nắng to tướng lên, bày một bộ bàn trúc ghế trúc vuông, vừa ngắm mưa vừa uống trà. Chỗ này còn gần với phòng trà, bên trong cần phục vụ gì cô còn có thể đáp ứng ngay.
Trời mưa nên việc hình như cũng bớt đi rất nhiều.
Mọi người dường như đều rất ăn ý, vào một ngày thời tiết như thế này chỉ thích hợp ngồi không ở đó, chẳng làm gì cả.
Niên Bách Tiêu tới góp vui, xách một chiếc ghế từ trong nhà ra ngồi uống trà ké.
Hai người, một chiếc ô lớn, một chiếc bàn trúc, một ấm trà, cực kỳ tao nhã.
Mấy cô gái phòng trà đều đã nhìn thấy cảnh này, cô gái tên Huyên Huyên đó bĩu môi: "Sao ai cũng vây quanh cô ta thế? Vì cô ta xinh à?"
Bạn cô ta an ủi: "Đâu có cảm thấy cô ta xinh, kém xa so với cậu. Chắc người ta quen nhau từ trước thôi, hai anh chàng đó chẳng phải đều do cô ta dẫn về sao?"
"Quan hệ cũng loạn thật." Huyên Huyên cười khẩy.
Hai người bên ngoài thì không ai có được một thính giác nhạy bén như Lục Nam Thâm, thế nên vừa hay "tai không nghe thấy, tâm không phiền".
Nhưng với tính cách của Hàng Tư, cho dù nghe thấy cô cũng làm như không nghe thấy, mấy lời tổn thương đó cô chẳng buồn để ý, càng không phí nước bọt để tranh cãi.
Niên Bách Tiêu rít một ngụm trà, cảm thấy thơm phức, bèn hỏi cô là trà gì.
Hàng Tư nhẹ nhàng nghịch tách trà: "Tôi pha đại thôi."
Cô uống trà rất tùy ý, không có quá nhiều nghiên cứu.
Giống như loại trà trong ấm đây, là sáng nay cô tiện tay túm một vốc bạch trà và phượng hoàng đồng loạt bỏ vào pha. Mục đích uống trà là vì cô muốn ngắm mưa, cô chỉ quan tâm tới cảnh vật, còn việc uống loại trà gì thì không quan trọng.
Niên Bách Tiêu cũng không hỏi nhiều, có hỏi anh ấy cũng nghe không hiểu. Đối với anh ấy mà nói, cùng lắm anh ấy chỉ biết trước mắt là một ấm trà, nó không phải cà phê.
"Anh rảnh lắm à?" Hàng Tư chậm rãi hỏi.
Niên Bách Tiêu nhướng mày: "Bây giờ ư?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!