Chương 43: Miệng thì nhỏ mà cắn miếng thì to

Hàng Tư cũng không dự định giải thích với Niên Bách Tiêu, nhưng nguyên nhân lớn hơn cả là vì bị câu nói này của Lục Nam Thâm dắt đi.

Cô nhướng mày cười nói: "Thế chuyện anh vào phòng tôi thì sao? Cứ cho là sáng nay anh có nói to hơn nữa thì cũng khiến người ta hiểu lầm." Cô cầm thìa lên khuấy canh, nhấn mạnh: "Anh bạn nhỏ, cũng cần suy nghĩ cho danh dự của chị đây chứ."

Trong lúc nói, ánh mắt cô bất giác bị bàn tay của Lục Nam Thâm thu hút, những khớp xương rõ ràng, động tác xé bánh kẹp cũng rất thu hút. Đúng là một bàn tay đẹp, điều kiện tiên quyết là cô phải kiềm chề việc "vô thức" liên tưởng anh với Kiều Uyên.

Cũng không phải là không có ai thảo luận chuyện này. Cô vừa vào nhà ăn, bà chủ đã cười gian xảo, luôn miệng nói: Cô hiểu, cô hiểu. Hàng Tư câm nín, hiểu cái gì cơ chứ? Sau đó lại lục tục có mấy vị khách đi vào, ánh mắt nhìn cô có thêm đôi chút mờ ám, phức tạp.

Đối với chuyện này, Hàng Tư cũng không sốt ruột, xưa nay cô không hay quan tâm người khác nghĩ gì, sự bàn ra tán vào của người khác cũng không ảnh hưởng gì tới cô. Lúc cần thiết cô sẽ giải thích một hai câu, không cần thiết thì cô chẳng buồn lãng phí thời gian.

Lục Nam Thâm bỏ miếng bánh kẹp cuối cùng vào bát canh của cô, gật đầu với vẻ rất nghiêm túc: "Tôi sẽ có chịu trách nhiệm."

Hàng Tư sửng sốt, không phải, chịu trách nhiệm chuyện gì?

Niên Bách Tiêu đau đầu: "Nói tiếng người đi, phiền hai người nói tiếng người."

Tiếng người chưa thấy đâu, có người gọi phục vụ, Hàng Tư bèn đứng lên tiếp đón, chủ đề này tới chỗ Lục Nam Thâm cũng đột ngột dừng lại.

Nhưng Niên Bách Tiêu thì không định thôi như vậy, anh ấy giơ tay gõ lên bàn: "Nào, nói đi."

"Nói cái gì?"

Không còn Hàng Tư ở trước mặt, sự gian manh trong ánh mắt Lục Nam Thâm liền chạy ra ngoài, lúc anh cười nửa đùa nửa thật trông xấu xa rõ ràng.

Thật sự không coi anh ấy là người ngoài hay sao mà bộc lộ tính cách một cách thẳng thắn, lộ liễu như vậy. Niên Bách Tiêu cười khẩy, nhấn mạnh: "Cậu đang sợ tôi vạch trần cậu."

Thế nên, coi như anh ấy đã bắt được điểm yếu của Lục Nam Thâm rồi.

Ai dè Lục Nam Thâm hoàn toàn không sợ hãi, nhướng môi cười rất thoải mái: "Cậu cảm thấy cô ấy tin cậu hay tin tôi đây?"

Niên Bách Tiêu nhìn anh chằm chằm: "Đừng tưởng trông có vẻ vô tội thì sẽ không lộ ra sơ sở."

"Thì sao?" Lục Nam Thâm từ tốn cầm đũa lên ăn sáng: "Ai bảo cậu không có được một gương mặt như tôi."

Niên Bách Tiêu quả thật là... lần đầu tiên gặp phải kiểu người như thế này, sao có thể trong ngoài khác nhau như vậy chứ? Sao có thể diễn vai một người vô hại như vậy chứ? Rất lâu sau anh ấy hỏi một câu rất nghiêm túc: "Lục, tôi cần cậu nói với tôi một câu thật lòng, một cậu cực kỳ cực kỳ thật."

"Hm?"

Niên Bách Tiêu sát lại gần anh: "Ai đã từng nhìn thấy lớp mặt nạ nham hiểm xảo quyệt này của cậu, còn ai?"

Câu nói bị chia cắt vụn vỡ, nhưng ý tứ biểu đạt đã hoàn chỉnh.

Lục Nam Thâm dường như đã khắc sâu sự bình thản, nhẹ nhàng vào trong cốt tủy vậy, anh ngắt một miếng bánh nhỏ trên tay xuống, gặm một cách tự tại: "Không mấy người, cậu được coi là một trong số ấy."

"Vì sao phải là tôi?"

Lục Nam Thâm ngẫm nghĩ: "Ai bảo chúng ta vừa gặp nhau đã đối đầu nhau, không thành thật với cậu một chút thì cảm thấy có lỗi với cậu. Hơn nữa..." Anh mỉm cười: "Không có khán giả thì buồn lắm."

Niên Bách Tiêu mím môi nhìn anh chằm chằm, quả thật ngay cả một bàn ăn phong phú các món quà sáng trước mắt anh ấy cũng chẳng cảm thấy ngon miệng nữa. Sao lại có người xấu xa đến mức này nhỉ?

"Cậu có tin không, tôi sẽ lật ra bộ mặt xấu xa của cậu."

"Cậu có thể thử." Lục Nam Thâm thấy Hàng Tư nhìn sang phía này, lập tức cất ngay ánh mắt thách thức đó lại, trở về vẻ vô tội, nhưng câu nói bật ra thì không khách khí chút nào.

"Còn nữa, câu đó phải nói là lật mở."

Hàng Tư đúng là đang nhìn về phía này, nhưng không phải nhìn Lục Nam Thâm và Niên Bách Tiêu, mà cô hướng mắt về phía một cô gái đang tiến về phía họ.

Một giây sau, cô gái ngồi xuống trước mặt hai người họ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!