Vì trời mưa, mọi người đều tập trung ăn sáng ở phòng ăn trong nhà.
Lúc trước hầu như mọi người đều ăn ngoài vườn, khi trời nắng đẹp nhất, khu vườn sẽ toát lên vẻ nhàn nhã và xanh mướt mắt sau khi ánh nắng được lọc qua những kẽ lá. Những cô gái thích chụp ảnh luôn có thể chụp được vô vàn kiểu.
Sáng sớm không còn những bàn nhỏ ngồi ăn trong vườn, nhà ăn trở nên náo nhiệt hơn.
Mấy cô gái nói chuyện trong phòng trà nước ngày hôm qua sáng sớm nay đã túm tụm lại với nhau, ríu ra ríu rít, cầm các đĩa đồ ăn sáng lên chụp hết góc nọ đến góc kia, bận rộn thì đừng hỏi.
Hàng Tư không nhìn nổi nữa, phải nhắc nhở họ: "Hôm nay trời mưa, các cô mất thời gian chụp ảnh như thế thì đồ ăn nguội mất, nếu bỏ vào lò vi sóng làm nóng lại, ảnh hưởng đến khẩu vị, các cô lại bỏ, thế nên mau ăn đi, đừng chụp nữa."
Có cô gái bị mắng không phục, nói không chút khách sáo: "Làm nóng lại còn ngon hay không cũng là việc của tôi, cô quản được tôi à?"
Hàng Tư cười: "Cô có thích ăn hay không là chuyện của cô, nhưng lãng phí tiền điện thì là chuyện của tôi rồi. Thêm nữa, tôi cũng chỉ có lòng nhắc nhở, cô bé đừng nhạy cảm quá."
Hốc mắt cô gái kia chợt đỏ rực lên, ngồi phịch xuống ghế: "Đúng là ức hiếp người quá đáng."
Hàng Tư câm nín... chỉ biết hỏi trời...
Cô quay người bỏ đi, không quan tâm nữa.
Chưa đi tới nhà ăn, Lục Nam Thâm đã nghe thấy cuộc nói chuyện này, anh bật cười. Niên Bách Tiêu nhìn tình hình ấy cũng hiểu ra vấn đề, hỏi anh nghe được gì mà cười dê vậy?
Lục Nam Thâm cũng câm nín, kéo anh ấy đứng sang bên cạnh. Cửa sổ nhà ăn sáng sủa sạch sẽ, vừa hay có thể soi rõ gương mặt hai người họ. Lục Nam Thâm nói: "Cậu tự nhìn đi, xem hai chúng ta bây giờ ai cười dê hơn ai?"
Niên Bách Tiêu cười rất từ tốn: "Đừng có loanh quanh để qua mặt tôi." Nghĩ một chút, anh ấy bổ sung thêm một câu: "Cậu là một người không có đạo đức."
Sáng sớm nay, sau khi Lục Nam Thâm ngoài mặt giả vờ vô tội, sau lưng nhe răng nanh, Niên Bách Tiêu đã chụp ngay lên đầu anh cái mũ "vô đạo đức". Lục Nam Thâm thì chẳng phản bác gì, sau khi Niên Bách Tiêu về phòng tắm rửa, anh bèn lượn lờ tới bên cạnh Hàng Tư, tiếp tục rực rỡ như nắng.
Hàng Tư còn phải tới nhà ăn giúp đỡ, thế nên rửa ráy cũng tranh thủ thời gian. Cô rửa mặt sảng khoái, vuốt sữa rửa mặt đầy bọt lên mặt, sau đó xả vòi cho nước chảy nhanh xuống mặt, nhất thời nước bắn tung tóe.
Nhưng cảm nhận được có người đứng ngoài cửa, cô hơi nghiêng đầu qua nheo mắt nhìn, sau đó lại tiếp tục táp nước lên mặt. "Anh dùng nhà vệ sinh à? Tôi nhanh lắm."
Lục Nam Thâm dựa nghiêng vào khung cửa ra vào nhà vệ sinh, "thoải mái" ngắm kiểu rửa mặt tốc độ như điện của Hàng Tư. Anh nói: "Tôi không dùng, Niên Bách Tiêu đang tắm trong phòng nghỉ, tôi đợi cậu ta đi ra."
Hàng Tư với một cánh tay ra vẫy vẫy với anh: "Tôi xong xuôi rồi, đi ra ngoài ngay đây, anh cứ rửa ráy ở đây cũng được." Dứt lời, cô với lấy khăn mặt.
Đầu ngón tay quờ đi lau bừa khắp mặt.
Lục Nam Thâm thấy vậy không nhịn được cười, đi tới lấy chiếc khăn mặt. Anh không đưa cho cô mà nói một câu: "Để tôi giúp cô."
Để một anh chàng đẹp trai như thế này lau mặt giúp, Hàng Tư cảm thấy không ổn, cô định lấy lại khăn: "Đưa tôi đi."
"Không sao, phía sau cô lau không tới." Lục Nam Thâm không định trả lại cô, anh theo đà giúp cô lau cổ.
Trong dàn nhạc cũng có không ít cô gái, có lúc anh cũng nhìn thấy họ tẩy trang rửa mặt, không thể nói là quá tao nhã, nhưng hình như luôn có bông tẩy trang, bông rửa mặt, khăn rửa mặt gì đó hỗ trợ. Cho dù không có, họ cũng làm rất tỉ mỉ, kỹ càng.
Cô thật sự chẳng trân trọng gương mặt này chút nào.
Lục Nam Thâm ngắm nhìn gương mặt cô, bị chà đến đỏ ửng rồi, sau đó cả một vòng cổ áo cũng ướt sạch sau khi bị táp nước.
Để rửa mặt, cô đã búi hẳn mái tóc lên, nhưng sau màn giày vò vừa rồi của cô, quá nửa mái tóc đã bung xuống. Lục Nam Thâm nhẹ nhàng vén mấy lọn tóc phía sau của cô lên, lòng bàn tay phủ qua phần gáy trắng trẻo của cô tiến một đường lên trên, cố định lại mái tóc rối bời.
Anh lau sạch những giọt nước sau gáy cô.
Ban đầu Hàng Tư không có cảm nhận gì, chỉ là không quen tiếp xúc với đàn ông như vậy.
Nhưng khi lòng bàn tay của người đàn ông đứng bên nhẹ nhàng vuốt qua gáy, trong lòng Hàng Tư bỗng xuất hiện một cảm giác khác lạ. Cảm giác này cô không nói lên được thành lời, ngứa ngáy nhưng lại có chút bối rối. "Cảm ơn anh", cô không để anh tiếp tục nữa, kéo khăn mặt qua.
Đến lúc tự lau thì cô rất qua loa, vài ba cái là xong.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!