Chương 41: Đúng là tôi định giở trò lưu manh đấy

Hôm sau, trời có mưa, xua tan đi cái nóng oi ả. Có lẽ cũng vì trời mưa nên các vị khách sống trong quán trọ đều ngủ dậy rất muộn. Kể cả những người vẫn dậy như bình thường cũng không ra ngoài tản bộ, chỉ mở rộng cánh cửa ngắm mưa thưởng trà.

Ngồi nghe mưa dưới mái hiên, cuộc sống thật là bình thản.

Mưa và sương bọc kín lấy Tây An, chuyển thành một thành Trường An tao nhã.

Ông bà chủ quán trọ sáng sớm đã đi ra chợ, trời có mưa hay không cũng chẳng liên quan gì đến họ cả. Bà chủ nhà trở về ai oán: Trời nay mưa cứ như ngày Tần Hoàng băng hà vậy.

Ông chủ là một người rất dễ tính, tính tình cũng ôn hòa, cười ha ha nói: "Hồi Tần Hoàng băng hà bà cũng có mặt à?"

Bà chủ cười tít mắt trả lời: "Đây chỉ là một câu ví von thôi."

Ngày ngày dậy sớm ra chợ mua rau củ quả, cá thịt tươi sống đã trở thành trạng thái bình thường rồi, dù có mưa gió bão bùng hay oi ả nóng nực cũng vậy. Hôm nay hai vợ chồng họ mua nhiều đồ hơn một chút. Họ vội đi ra chợ phiên buổi sáng, có rất nhiều nông dân ở các khu vực ngoại ô tới đây, đẩy theo trứng thịt rau xanh của mình ra bán, sạch sẽ tuyệt đối không ô nhiễm.

Dần dần vào mùa du lịch, khách tới quán trọ mỗi lúc một đông, một căn phòng còn chưa kịp trống đã có người đặt lịch online. Khách ở đông, họ lại càng phải tận tâm tận lực về mặt đồ ăn thức uống.

Bà chủ nhà bắt đầu bận rộn chuẩn bị bữa sáng, ông chủ xách một tảng thịt lợn lên thớt, xắt thành từng miếng, trông cả tảng thịt to thế này thôi, chắc cũng chỉ đủ lượng ăn hai ba hôm. Ông chủ tách thành từng bộ phận riêng biệt rồi để đông lạnh, tiện cho việc sử dụng.

Bà chủ quán làm món bánh cuộn chiên giòn và món mỳ trường thọ, còn chuẩn bị thêm cả trà dầu và lương bì, còn cả món bánh bao nhân thịt dê không thể thiếu nữa. Chẳng mấy chốc món canh thịt dê đậm mùi đã ra lò, bay ra ngoài qua khung cửa sổ mở rộng của nhà bếp, xua đi mùi mưa ẩm ướt trong vườn.

"Cô Hàng chắc sau một chuyến đi vào chốn không người cũng mệt nhoài rồi, đến giờ còn chưa dậy nữa, bình thường giờ này cô ấy đã phải lượn một vòng thành cổ sáng sớm trở về rồi." Nói rồi ông chủ chém một dao xuống, miếng xương ống chia làm đôi.

Đừng nghĩ Hàng Tư là một cô gái tuổi còn trẻ, nhưng cô không hề có thói quen ngủ nướng, so với những cô gái khác cùng tuổi, cô luôn thể hiện ra ngoài một tâm lý chín chắc và cực kỳ độc lập.

Ngoài kia mưa rớt xuống qua kẽ lá, lộp bộp như có dấu hiệu to dần lên.

Bà chủ xếp bánh đã xong lên đĩa, cười nói: "Đừng gọi cô ấy, có người vào phòng cô ấy rồi."

Ông chủ hiểu lầm, nhấc dao lên: "Gì? Có trộm á?"

"Trộm cái gì chứ." Bà chủ câm nín: "Có trộm thật chẳng lẽ tôi còn có thể kể chuyện như chưa có gì xảy ra à? Là hai cậu thanh niên cùng về với cô ấy..."

"Hả? Cả hai cậu thanh niên đều vào phòng cô ấy? Ôi trời, thế thì loạn cào cào lên rồi!" Ông chủ lại càng hiểu lầm tợn.

"Trời đất ơi, sao ông không chịu để cho người ta nói hết câu chứ? Tôi có nói là cả hai cậu thanh niên đều vào cả sao?"

"Thì bà vừa mới nói là cậu thanh niên?"

"Ý của tôi là một trong số hai cậu thanh niên đó, ông nói xem, có phải ông chưa đợi tôi nói hết câu đã cắt xén ý tứ của tôi rồi không? Tôi nói cho ông biết, mấy tin đồn thất thiệt đều bắt nguồn từ mấy kiểu người như ông đấy." Bà chủ trách móc ông chủ, vừa nói động tác chuẩn bị bữa sáng vẫn rất nhanh nhẹn.

Ông chủ cũng không tức giận sau khi bị nói cho một tràng, chỉ cười khà khà: "Thì tôi sợ cô bé ấy chịu thiệt thòi mà. Bà nói xem, cô ấy cũng ở chỗ chúng ta hơn ba tháng rồi, như con cái trong nhà vậy, lỡ như xảy ra chuyện thì phải làm sao."

Bà chủ cũng hiểu được, chỉ là sáng sớm ra thích đấu võ mồm với ông ấy mà thôi. Nhưng nói xong câu ấy, ông chủ mới sực tỉnh, lại lo lắng: "Một trong hai người đó vào phòng cũng không ổn đâu! Cô ấy là con gái, cậu ta vào lúc nào?"

"Tối hôm qua." Hôm qua bà chủ thu dọn phòng trà tới muộn, đang chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi, vừa ngó đầu ra ngoài cửa sổ liền nhìn thấy cậu thanh niên đứng trước cửa phòng Hàng Tư.

Muộn vậy rồi còn vào phòng Hàng Tư, nếu bà đoán không nhầm, đến tận bây giờ cậu ấy vẫn còn chưa ra.

Bà chủ nhà thì không cảm thấy có gì quá nghiêm trọng, trai tài gái sắc cũng rất xứng đôi. Vả lại, biết đâu trước kia người ta là bạn trai, bạn gái, bằng không chẳng lẽ Hàng Tư lại tốt bụng dẫn họ về quán trọ như thế?

Ông chủ sửng sốt: "Đêm hôm còn vào phòng con gái? Chẳng phải định giở trò sàm sỡ hay sao?"

"Trời ơi được rồi, ông đừng có nói thêm nữa, chẳng biết cái gì cả, cứ đứng ở đó nói lung tung." Bà chủ xua tay dừng chủ đề này lại: "Mau đi chia thịt của ông đi!"

***

Niên Bách Tiêu cảm thấy mình đã ngủ một giấc đã đời, nếu không phải vì tiếng mưa đập vào cửa sổ lộp bộp có thể anh ấy còn ngủ thêm chút nữa, thời tiết kiểu này luôn khiến người ta lười biếng.

Anh ấy quay đầu sang, thấy chiếc giường bên cạnh trống trơn...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!