Tuy nhà trọ đã hết phòng trống nhưng bộ chăn gối dự phòng thì còn rất nhiều.
Hàng Tư tìm một bộ hoàn toàn mới, nhét thẳng vào lòng Lục Nam Thâm, anh nghe lời, ôm lấy một cách rất ngoan ngoãn.
Hàng Tư tay chống hông đứng trước ghế sô pha, dù nhìn ngang hay nhìn dọc cũng đều cảm thấy diện tích của chiếc sô pha này hơi đáng ngại.
Nếu nói về căn phòng một khách một ngủ này của cô, trước giờ cô luôn cảm thấy nó khá rộng rãi, đặc biệt là chiếc sô pha ngoài phòng khách, bình thường cô nằm lên đó có thể nói là được nằm dang rộng chân tay.
Nhưng lúc này đây khi thêm một Lục Nam Thâm rõ ràng nhìn kiểu gì cũng thấy chật chội.
Thật ra cô hơi hối hận một chút, đang yên đang lành cho anh vào làm gì chứ. Anh vừa cao vừa lớn, tay dài chân dài, đổi lại là một con cún cưng có lẽ không phiền toái đến vậy.
"Anh nghĩ..." Hàng Tư nhìn anh, ra hiệu về phía sô pha: "Anh nằm được không?"
Lục Nam Thâm khỏi cần suy nghĩ, lắc đầu ngay: "Không nằm được, nằm co chân cả đêm khó chịu lắm."
"Hay là anh nằm thử lên coi sao?" Hàng Tư ôm một tia hy vọng đề nghị.
"Chắc chắn không nằm được, không cần thử đâu." Đầu Lục Nam Thâm lắc như trống bỏi.
Hàng Tư dời tầm mắt từ gương mặt anh xuống dưới, cô thở dài, cũng phải ha, chân dài như vậy.
"Hay là..." Cô cố gắng "giãy giụa" lần cuối cùng: "Lúc nằm xuống, hai chân anh..." Gác vào đâu cũng không thích hợp, cuối cùng Hàng Tư nuốt hết những lời muốn nói vào bụng.
Lục Nam Thâm đáp nhẹ nhàng: "Không sao đâu, tôi nằm đất là được mà."
Nhà trọ lát sàn gỗ, chắc chắn là sạch sẽ rồi, chỉ có điều... Nằm thẳng xuống đất thì cứng lắm, cho dù có trải một lớp chăn lên. Hàng Tư nhìn về phía Lục Nam Thâm. Anh ôm bộ chăn gối màu trắng trong lòng, trông ngoan ngoãn vô cùng.
Trông ngoan như vậy, càng khiến Hàng Tư không đành lòng.
Trách thì trách anh không phải nữ giới, bằng không cùng ngủ trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ thì tốt hơn nhiều.
"Anh... ổn?"
Lục Nam Thâm gật đầu ngay: "Ừm, ổn, yên tâm đi."
Thấy vậy, Hàng Tư định cầm lại chăn thì Lục Nam Thâm mỉm cười nói: "Tôi tự làm được mà."
"Đừng đừng, để tôi giúp anh, anh là khách mà." Thái độ của Hàng Tư rất kiên quyết.
Chủ yếu là cô cũng được coi như một người làm của nhà trọ, nói trắng ra là một nhân viên phục vụ, không thể nào bắt khách động tay động chân được. Thế là cô trải ngay chăn xuống một cách gọn gàng dứt khoát, vuốt hết lần này đến lần khác, khi cảm thấy vẫn hơi cộm, cô quyết định trải thêm một lớp nữa.
Thấy vậy, Lục Nam Thâm dở khóc dở cười: "Tôi không khó chiều vậy đâu."
"Không được, trải chăn phải thoải mái thì ngủ mới ngon được."
Lục Nam Thâm ngồi thấp xuống, nhìn theo bóng lưng cô, nói nhẹ nhàng: "Cô chịu cho tôi vào là tôi cảm kích lắm rồi."
Biết ơn báo đáp đấy.
Bên này Hàng Tư cũng đã sắp xếp ổn thỏa, quay lại thấy gương mặt đầy chân thành của Lục Nam Thâm, cô cảm thán trong lòng. "Anh ngủ tạm một đêm, xem tình hình ngày mai thế nào. Nếu có khách nào trả phòng, tôi sẽ giữ giúp anh, tôi sẽ nói lại với bà chủ một câu."
"Cũng không vội đến vậy." Lục Nam Thâm uể oải nói.
Hàng Tư đứng lên xỏ dép vào, vào phòng ngủ rồi lại ngó đầu ra xem anh.
Anh vừa mới nằm xuống, thấy vẻ ngập ngừng của cô, anh bèn hỏi cô có chuyện gì.
Hàng Tư hỏi thẳng: "Vậy anh có ngủ ngáy không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!