Ngoài người trực tiếp chứng kiến vụ án lúc đó và các cảnh sát tham gia phá án, cảnh tượng Báo săn bị treo bằng dây thừng không hề được mọi người bên ngoài biết một cách chi tiết.
Cái gọi là "cụ thể" ý muốn nói đến tư thế thậm chí biểu cảm chi tiết của Báo săn.
Đương nhiên, việc ngoài kia đang phải bàn tán xôn xao cũng bắt nguồn từ việc họ không biết các tình tiết cụ thể, chỉ biết bị treo bởi dây thừng, dáng vẻ giống như tự sát, nhưng tướng chết thì cực kỳ quái đản.
Sau đó nữa, liên quan tới việc trong khách sạn An Ẩn có người chết đã xuất hiện rất nhiều phiên bản, thậm chí trước khi đội trưởng Điền đi vào khách sạn, còn bị ông chủ của một sạp hàng ven đường giữ rịt lại, hỏi anh ta có phải phong thủy của khu vực này đã thay đổi rồi không?
Đội trưởng Điền nghe xong không hiểu chuyện gì.
Ông chủ đó nói cứ như thật, rằng ông ta có một vị khách là thầy phong thủy. Đại sư nói rằng phong thủy của khu vực này chỉ vượng khoảng nửa thế kỷ, hết rồi sẽ dần đi theo đường xuống dốc. Dấu hiệu tiêu biểu của việc đi xuống chính là có người chết. Một khi có người chết, đường thịnh sẽ chuyển thành đường suy, ai kinh doanh ở đây cũng đều xúi quẩy.
Nghe xong cả đoạn giải thích, đội trưởng Điền dở khóc dở cười, nhưng cũng khó mà đứng trình bày lý lẽ với ông ta, nên đành an ủi đối phương: "Đồng hương, ông yên tâm đi, chúng tôi nhất định sẽ cho người dân một đáp án rõ ràng."
Thế nên anh ta cũng rất muốn xem xem cậu thanh niên đứng trước mặt mình đây dựng lại hiện trường như thế nào.
Lục Nam Thâm đi ra trước mặt đội trưởng Điền, rồi hỏi anh ta: "Anh có mang bút không?"
Đầu tiên, đội trưởng Điền ngẩn ra, ngẫm nghĩ một chút rồi rút một cây bút từ trong cặp đưa cho Lục Nam Thâm, ánh mắt bỗng trở nên rất phức tạp.
Lục Nam Thâm nhận lấy cây bút, cảm ơn và đi tới vị trí bên dưới ngọn đèn trần.
Dưới quầng sáng, chỉ thấy anh giơ hai cánh tay lên, một cao một thấp, cơ thể hơi đổ về phía trước, tay trái cầm bút.
Sau khi nhìn thấy cảnh này, sắc mặt đội trưởng Điền có sự biến hóa.
Lục Nam Thâm hướng thẳng ánh mắt lên gương mặt đội trưởng Điền, chỉ hỏi một câu hết sức nhẹ nhàng: "Không sai chứ? Nếu không tính tới chuyện chân giẫm lên bàn uống trà."
Hàng Tư nhìn tư thế ấy, một suy nghĩ nhanh chóng lướt qua trong đầu cô.
Lục Nam Thâm cũng chỉ thể hiện một chút, nhanh chóng thu động tác của mình lại. Niên Bách Tiêu theo khá chậm, lúc trước đi vào khu phòng khách chẳng biết anh ấy đang nhìn ngắm cái gì, nghe thấy bên này có động tĩnh thì mới ngó ra nhìn nhanh một cái, không trông thấy gì thì lại rụt đầu vào.
Nhưng biểu cảm của đội trưởng Điền thì trở nên nghiêm nghị, anh ta rút di động, mở một bức ảnh lên.
Hàng Tư ghé sát lại nhìn và cũng hơi sững sờ.
Là ảnh hiện trường vụ Báo săn khi đó, tư thế của Báo săn trong ảnh và động tác mà ban nãy Lục Nam Thâm làm là giống nhau y hệt.
Hoàn toàn dựng lại y nguyên.
Lục Nam Thâm không tiến tới nhìn, quan sát sắc mặt của đội trưởng Điền anh cũng đã đoán ra phần nào tình hình.
"Làm sao cậu biết được?" Lần này đội trưởng Điền hết sức chú ý.
Cho dù là đồng đội, cứ cho là đã có người miêu tả cho anh biết hiện trường thì cũng đâu thể dựng lại không sai một ly như vậy?
Lục Nam Thâm không cười, thậm chí phải nói rằng sau khi thấy đội trưởng Điền so sánh mình với bức ảnh, biểu cảm của anh còn có phần nặng nề hơn, đôi mày còn nhíu lại để lộ nếp nhăn trên ấn đường.
Đội trưởng Điền đi tới trước mặt anh, nhìn thẳng vào mắt anh không rời, lần này có vẻ định hỏi tận gốc vấn đề.
Lục Nam Thâm cũng không lảng tránh anh ta nữa, nhưng cũng chưa cho anh ta một đáp án chắc chắn, chỉ nói: "Bây giờ có một vài điểm tôi chưa thể khẳng định, tôi vẫn đang tìm."
"Tìm cái gì?"
"Tìm manh mối."
Đội trưởng Điền chau mày: "Cậu đang nghi ngờ chuyện gì?"
"Chẳng phải đội trưởng Điền cũng đang nghi ngờ sao? Chính vì nghi ngờ, nên anh mới cho phép tôi đi vào hiện trường, đúng không? Niên Bách Tiêu, cậu bật lại cái máy hát mà ban nãy cậu động vào lên đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!