Chương 24: Không sao, để tôi dựng lại

Người cấp dưới cũng rất khó xử, nói với đội trưởng Điền rằng đây là ý của ông chủ khách sạn này. Người làm ăn kỵ nhất mấy chuyện này, huống hồ người chết lại trong tư thế quá kỳ quái, ông chủ ngờ vực nên đã tìm người tới "dọn dẹp" cửa ra vào.

"Họ không làm gì hiện trường vụ án cả, chỉ qua qua bên ngoài. Ông chủ nói cũng rất khẩn thiết, xảy ra chuyện này cũng phải để người ta làm ăn chứ, nên bọn em cũng chẳng nói được gì."

Đội trường Điền từng tiếp xúc với ông chủ khách sạn, cũng biết người đó khá mê tín, nên cũng không nói thêm gì nữa.

Bước vào phòng, không khí âm u, cũng không rõ vì thiếu nguồn sáng hay vì chịu sự tác động của tâm lý, tóm lại nhiệt độ phải thấp hơn bên ngoài nhiều lần.

Mọi đồ đạc trong phòng đều không dịch chuyển, giữ nguyên vị trí ban đầu.

Cho dù là vậy cũng không nhìn được tư thế của Báo săn lúc chết, bao gồm sợi dây treo Báo săn khi đó, tất cả đều được coi là vật chứng mang đi rồi.

Đội trưởng Điền không đi theo họ nhìn ngó xung quanh mà dặn dò mấy câu, chẳng qua là bảo họ chỉ được nhìn thôi, đừng có phá hoại hiện trường, ngoài ra chỗ này không được ở lại lâu, xem được kha khá rồi thì rút.

Lúc anh ta nói câu này, Lục Nam Thâm đang đứng ngay vị trí Báo săn bị treo. Anh ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, hoàn toàn không để tâm tới lời nói của đội trưởng Điền.

Hàng Tư và Niên Bách Tiêu nói đỡ lời cho anh, đặc biệt là Niên Bách Tiêu đã tự tin đứng ra bảo đảm thay cho Lục Nam Thâm rằng họ chỉ vào đây xem một chút, xem xong sẽ rút ngay, tuyệt đối không gây ảnh hưởng tới việc phá án của cảnh sát.

Thật ra trong lòng anh ấy nghĩ: Bây giờ ở hiện trường dù là thi thể hay vật chứng đều không còn, Lục Nam Thâm này còn muốn ngắm cái gì?

Khác với cả Lục Nam Thâm và Niên Bách Tiêu, sau khi vào đây thật ra Hàng Tư không có cảm giác gì nhiều, ngoài việc cảm thấy hơi lạnh một chút ra thì trên thực tế, trong mắt cô đây chỉ là một căn phòng bình thường.

Hầu như không có dấu hiệu gì của việc có người ở, chứng tỏ sau khi nhận phòng, Báo săn gần như không có bất kỳ hoạt động gì, ga giường vẫn còn nguyên vẹn.

Cô quay đầu sang nhìn Lục Nam Thâm, thấy anh đứng bất động ở đó ngắm trần nhà, cô cũng nhìn lên theo.

Ngay trên đỉnh đầu là một chiếc đèn trần, có lẽ vì muốn tạo không gian cổ đại như một hoàng cung, thế nên trần của khách sạn này đều cao hơn bình thường khá nhiều. Trần cao, đèn dĩ nhiên cũng không thấp.

Trên đỉnh đầu không có dấu vết gì, nghe lúc đó sợi dây thòng xuống được buộc cố định vào đèn trần.

Đèn được bật, coi như là nguồn sáng lớn nhất trong phòng, trải một cách thoải mái xuống người Lục Nam Thâm. Anh mặc một chiếc áo phông trắng, cực kỳ sạch sẽ và sáng sủa. Anh đứng giữa quầng sáng, xung quanh là những vòng ánh sáng, bỗng dưng khiến Hàng Tư có một ảo giác...

Giống như thiên thần rơi xuống trần gian.

Sao lại có một người đàn ông tốt đẹp tới mức trong sáng như vậy nhỉ?

Giống như... một dòng nước suối trên đỉnh núi.

Ừm, tới từ rừng sâu, mang theo hơi thở của núi rừng và cảm giác mát lạnh sau khi tuyết tan.

Đang mải chăm chú ngắm góc nghiêng của Lục Nam Thâm thì anh bất ngờ quay đầu qua. Hàng Tư vội vàng quay đi một cách lặng lẽ, trở về nhìn lên chiếc đèn trần. Nhưng chỉ một cái nhìn như vậy, trong lòng cô bỗng dấy lên nghi vấn.

Còn chưa kịp nắm bắt nghi vấn ấy, cô nghe Lục Nam Thâm lên tiếng hỏi: "Đội trưởng Điền, lúc đó chân nạn nhân có phải đã giẫm lên thứ gì không?"

Bấy giờ Hàng Tư mới hiểu ra nghi vấn trong lòng mình ban nãy là gì, suy nghĩ của cô đã đi cùng một hướng với Lục Nam Thâm.

Đội trưởng Điền hơi sững người, đi bộ tới trước, nhìn thẳng Lục Nam Thâm và nói: "Đèn trần của khách sạn này lúc trước từng rơi xuống, tuy chưa khiến nhân viên nào bị thương nhưng ông chủ cũng đã để tâm, gia cố lại toàn bộ đèn của khách sạn. Ngoài mặt không nhìn ra được gì, trên thực tế nó được nối liền với xà trần nhà, thế nên cực kỳ chắc chắn, nạn nhân có thể không cần giẫm lên thứ gì."

"Nhưng trên thực tế, nạn nhân cho dù tắt thở thì vẫn giẫm lên thứ gì đó, đúng không?" Lục Nam Thâm hỏi gằn từng chữ.

Không giống những người tự sát khác, sau khi giẫm lên thứ gì thì sẽ đá chân ra, tiện cho bản thân lơ lửng trong không trung.

Khóe miệng đội trưởng Điền giật giật: "Đúng."

Hiện trường vụ án chính là như vậy, ngoài tư thế chết quái dị, phần chịu trọng lực lớn nhất của anh ta là chân đang giẫm lên một thứ, chứ không phải treo lơ lửng trên dây.

"Giẫm lên thứ gì?" Lục Nam Thâm hỏi.

Đội trưởng Điền nhìn anh rất lâu, là một chiếc bàn vuông trong phòng khách, kiểu bàn uống trà, không cao lắm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!