Cuộc điện thoại không dài.
Nhưng chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Niên Bách Tiêu đã lẻn sang bàn bên cạnh buôn chuyện, nói hăng máu, khí thế ngút trời.
Hàng Tư cất xong di động, nhìn thấy cảnh ấy thì rất sửng sốt: "Khả năng giao tiếp của bạn anh mạnh quá nhỉ."
Lục Nam Thâm nhướng mày: "Đa phần toàn là mấy câu chuyện phiếm vô tác dụng."
Vì sao lại nói như vậy?
Bởi vì bàn bên nói tiếng Thiểm Tây, còn Niên Bách Tiêu thì sao, đó là một người mà tiếng phổ thông cũng có thể nghe lộn, thế nên cảnh tượng ấy nghĩ cũng đủ biết.
Nhưng cũng may Niên Bách Tiêu biết sai để sửa, thấy Hàng Tư nói xong điện thoại là lập tức quay về, hạ thấp giọng nói với hai người họ: "Họ nói, khách sạn đã mời cao nhân." Sau đó hỏi Hàng Tư: "Cao nhân là cái gì? Một người rất cao à?"
Không đợi Hàng Tư trả lời, Lục Nam Thâm đã lên tiếng trước, hỏi anh ấy với vẻ rất khó hiểu xen lẫn hứng thú: "Cả cao nhân là gì mà cậu cũng không biết, còn bày ra cái vẻ mặt thần bí đó làm gì?"
Niên Bách Tiêu ra hiệu về phía bàn bên cạnh, vẫn nói thì thầm: "Thì lúc nói họ cũng ra cái vẻ đó."
Lục Nam Thâm: ... Thôi đành.
Hàng Tư tự nhận mình không phải là một người thích làm việc thiện, nhưng vẫn thỏa mãn khao khát được giải đáp của Niên Bách Tiêu đối với khái niệm "cao nhân". Sau khi hiểu ra, Niên Bách Tiêu mới à ồ: "Há chẳng phải chính là cô?"
Ha.
Lục Nam Thâm bất ngờ cảm thán: "Biết nói cả câu chữ "há" cơ đấy."
Niên Bách Tiêu đắc ý lắm.
Lần này tới lượt Hàng Tư không hiểu: "Thế nào gọi là chính là tôi?"
"Chẳng phải cô là thầy đồng sao?" Đối với khái niệm này, Niên Bách Tiêu cực kỳ quen thuộc, anh ấy từng có một người bạn học, nghe nói cô của cậu ta là một thầy đồng: "Nghe họ nói, trong nước có rất nhiều rất nhiều cao nhân, có phải người ta sắp cướp mối làm ăn của cô không?"
Lục Nam Thâm ngồi bên cạnh khẽ thở dài.
Hàng Tư ngẩn ra một lúc lâu, cuối cùng cũng không muốn nói thêm gì, chỉ nói một câu qua loa: "Vẫn ổn, tôi đâu có thảm đến thế."
Ai dè Niên Bách Tiêu không nghe ra ý qua loa của cô, cảm thán trong lòng: "Nhỏ như vậy mà cô đã phải bôn ba kiếm tiền, haizz, thật là khó khăn." Sau đó lại nói: "Không sao, cô quen được hai chúng tôi. Có câu nói rất hay, chúng tôi được ăn thịt thì sẽ không để cô khát nước đâu!"
Hàng Tư nghe thật sự đau đầu, mãi vẫn không hiểu ra vấn đề.
Lục Nam Thâm giơ tay day huyệt thái dương, quả thực cũng bị trình độ quốc ngữ điên khùng của Niên Bách Tiêu khiến cho từng nơron thần kinh nhảy bần bật. Anh chữa lại: "Có một miếng thịt cho chúng tôi thì sẽ có một miếng canh cho cô."
Bây giờ Hàng Tư mới hiểu.
"Đúng." Niên Bách Tiêu gật đầu, rồi lập tức phản bác ngay: "Câu này nói cũng không đúng, vì sao chúng ta được ăn thịt còn cô ấy uống canh?"
"Anh trai à, anh trai Tiêu à." Đây là lần đầu tiên Lục Nam Thâm chủ động gọi anh ấy là anh, ngay cả lúc sáng tác anh cũng chưa phải đau đầu như thế này: "Mau ăn đi, thức ăn nguội cả rồi."
Người vừa nói chuyện với Hàng Tư chính là viên cảnh sát phụ trách vụ án này. Hàng Tư thông báo với Lục Nam Thâm rằng trời tối là có thể vào hiện trường. Bây giờ người qua người lại, không biết có bao nhiêu con mắt đang nhìn chòng chọc vào khách sạn.
Lục Nam Thâm hiểu, gật đầu rồi cảm ơn.
Niên Bách Tiêu giơ ngón cái lên trước mặt cô: "Lợi hại."
Hàng Tư cười: "Dĩ nhiên, tôi là thầy đồng mà."
Một bữa cơm kết thúc trong sự từ tốn bình thản, ở một quán ăn phố cổ náo nhiệt, ở nơi thực khách vào ra tấp nập không dứt. Ăn cơm xong, trời cũng vừa nhá nhem tối, đèn đường và đèn ở các hàng quán đã thay thế cho một dải ráng chiều.
Thành Trường An xuất hiện như thế.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!