Những hành động này của cô Hàng quả thực khiến người ta không thể ngờ tới, không những Niên Bách Tiêu chưa kịp hiểu chuyện gì, mà ngay cả Lục Nam Thâm cũng hơi sững người.
Nhưng anh cũng chỉ ngẩn ra trong giây lát. Chẳng trách bà chủ quán trọ nói cô là một cô gái rất thực tế.
Niên Bách Tiêu cũng hiểu ra vấn đề. Đối với anh ấy, tiền nong chỉ là thứ yếu, làm rõ mọi chuyện mới là yêu cầu hàng đầu. Anh ấy hỏi Hàng Tư, vẻ mặt tràn ngập sự khó hiểu: "Chẳng phải cô mời chúng tôi sao?"
Hàng Tư hơi nhướng mày: "Mời?"
"Không phải..." Niên Bách Tiêu cân nhắc, cảm thấy nói câu này như vậy không hợp lý, bèn khua tay múa chân: "Ý tôi là, lúc ở trong thung lũng, tôi tưởng cô có lòng tốt mời chúng tôi ăn."
Hàng Tư nghe xong, gật đầu rất chân thành: "Đúng vậy. Lúc đó các anh bị đói, tôi cho các anh ăn là xuất phát từ lòng tốt của tôi. Nhưng trên thực tế tôi cũng có thể coi như không thấy không biết, bỏ mặc các anh mà, đúng không?"
Niên Bách Tiêu ngẫm nghĩ, gật gù. Nói vậy cũng đúng.
Hàng Tư "ừm" một tiếng: "Mọi đồ ăn thức uống tôi đều phải bỏ tiền ra mua. Các anh ăn đồ của tôi, bỏ tiền ra theo nhu cầu có gì không ổn ư?"
Niên Bách Tiêu á khẩu, hình như... không có gì bất ổn cả.
Lục Nam Thâm ngồi bên cạnh khẽ rướn môi cười. Cô gái này hài hước thật, đúng là rất thực tế, nếu là các cô gái khác, có khi vài trăm đồng cũng ngại không đòi.
Chuyện này cô làm rất sành sỏi, nhưng rõ ràng là một chuyện sành sỏi như thế này, sao từ miệng cô nói ra lại trở thành không sành sỏi nhỉ?
Niên Bách Tiêu xưa nay cũng là một người không quan tâm tiền bạc, vả lại cũng đâu đáng là bao. Anh ấy bỏ chiếc ba lo to mang theo bên người ra, bắt đầu lục lọi, định đưa tiền mặt.
Lục Nam Thâm ngẫm nghĩ một chút rồi rút di động ra, nói với Hàng Tư: "Để tôi chuyển cho cô, kết bạn trước đã."
Hàng Tư luôn mang theo di động, cũng không suy nghĩ nhiều, mở mã QR lên cho Lục Nam Thâm quét. Anh gửi lời kết bạn, cô đồng ý, họ chính thức trở thành bạn bè.
"Anh ném thẳng lì xì cho tôi là được rồi." Cô nói một câu.
Lục Nam Thâm "ừm" một tiếng, tiếng đó vừa dứt, di động của Hàng Tư cũng rung lên.
Thứ cô nhận được không phải lì xì, mà là chuyển khoản.
Hàng Tư nhìn vào, phát hiện là một thông báo nhận tiền chuyển khoản, có đến mấy số không: chục, trăm, nghìn...
Mười nghìn.
"Này."
Lục Nam Thâm vừa mới đút điện thoại vào túi: "Hm?"
"Anh chuyển cho tôi nhiều tiền như vậy làm gì?" Hàng Tư hỏi.
Lục Nam Thâm mỉm cười: "Ngoài con số cố định là 200 đồng, những khoản khác chẳng phải cô nói có lòng thì gửi sao? Tôi làm tròn luôn."
Đây là làm tròn, có ai làm tròn kiểu này không?
"Vậy cũng đâu cần nhiều như thế này."
"Những thứ khác đều là nợ ân tình, còn đắt hơn nhiều những thứ có giá niêm yết tiêu chuẩn, cô được coi là ân nhân cứu mạng chúng tôi rồi." Nụ cười đong đầy nơi đáy mắt Lục Nam Thâm, cả người anh trông vừa trong sáng vừa ngây thơ: "Thế nên cô cứ giữ lấy đi, vật chất còn có giá chứ tình cảm đâu đong đếm được."
Niên Bách Tiêu rất tò mò Lục Nam Thâm đã gửi bao nhiêu, ghé lên nhìn và bật cười: "Cô Hàng, cậu ta đầy tiền, cô không cần khách sáo."
Anh ấy cũng bắt chước bà chủ nhà gọi Hàng Tư như vậy.
Hàng Tư nói: "Tình nghĩa là vô giá, nhưng nếu tôi nhận tiền bằng cách này thì có khác gì phường tống tiền, lừa đảo đâu, chẳng liên quan gì tới việc anh có tiền hay không có tiền cả."
Sau đó, lại đến điện thoại của Lục Nam Thâm rung lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!