Ông anh trai hời gặp nửa đường của Lục Nam Thâm quả thật đã gặp nguy hiểm.
Tuy rằng con lợn vòi ở trong sơn động không kịp phanh gấp, đã đâm đầu vào gốc cây mà chết, nhưng điều đó không có nghĩa là tại thung lũng chết chóc này chỉ có một con lợn vòi là nó. Khi cùng Lục Nam Thâm vội vã chạy về điểm dừng chân, Hàng Tư phải cảm thán: "Đáng lẽ chúng ta phải sớm nghĩ ra thứ đó có thể tồn tại lâu như vậy chắc chắn đã có con đàn cháu đống rồi."
Khi nói những lời này, Hàng Tư vẫn đang ở trên lưng Lục Nam Thâm, từ độ cao này nhìn ra ngoài có thể nói là tầm nhìn rộng mở, hoàn toàn không góc chết. Nghĩ như vậy, cô cảm thấy sự kiên trì của cậu em này lúc trước khá đúng đắn, anh đã quyết tâm dứt khoát cõng cô chạy, bằng không chậm một chút là không kịp nữa.
Con thú giống lợn vòi trước mắt đây đang đuổi cho Niên Bách Tiêu chạy, đống lửa ở nơi dừng chân đã sớm thành tro bụi, bị móng của con thú đó giẫm đạp đến mức thảm không kể xiết, cũng may chưa phá xe.
Niên Bách Tiêu kia cũng không hổ danh xuất thân từ một tay đua, động tác cực kỳ nhanh nhẹn, đầu tiên dựa vào thể lực mạnh mẽ để né một lúc, về sau cuối cùng anh ấy cũng nhặt được một cây gậy khá thô và chắc chắn để làm vũ khí tự vệ và tấn công. Nhưng con thú kia cũng quả thật rất điên rồ, chẳng mấy chốc Niên Bách Tiêu đã mệt mỏi thở hồng hộc.
Thấy vậy, Hàng Tư nói: "May mà chúng ta tới kịp." Sau đó, cô vỗ vai Lục Nam Thâm, ra hiệu cho anh thả mình xuống, để cùng tới giúp đỡ.
Thế nhưng Lục Nam Thâm không vội vàng gì, anh đỡ lời cô một cách thản nhiên: "Phải, may mà kịp, nếu không bỏ lỡ mất kịch hay để xem."
Hàng Tư: ...
"Anh không qua giúp anh trai mình à?" Cô ngập ngừng hỏi.
"Tự cậu ta giải quyết được." Lục Nam Thâm quan sát màn "anh đuổi tôi bắt, anh có cánh cũng khó bay" trước mặt, uể oải nhấn mạnh thêm một câu: "Với lại, cậu ta không phải anh trai tôi."
Bên kia Niên Bách Tiêu nhảy thẳng lên cây.
Cây gậy trong tay đã bị con thú đâm gãy, khoảng thời gian vừa rồi anh ấy cũng thử mấy lần tấn công bằng tay, ai dè trên người con thú cũng chẳng có điểm tựa nào, có sức anh ấy cũng không sử dụng được.
Thấy Lục Nam Thâm đứng đó vẻ đang hóng chuyện, anh ấy tức giận nghiến răng kèn kẹt, quát lên với anh: "Giúp đi, đừng có đứng đó tán gái nữa!"
Sau khi nghe thấy câu hét ấy, Lục Nam Thâm có biểu cảm gì Hàng Tư không rõ, chỉ là cô khá ngại, tiếp tục thúc giục Lục Nam Thâm thả mình xuống.
Lục Nam Thâm làm theo, nhưng cũng không lập tức tiến lên giúp đỡ ngay, anh nói với Niên Bách Tiêu đang treo mình trên cây: "Cánh tay cậu khỏe quá nhỉ?"
Niên Bách Tiêu đang phải dùng cánh tay đỡ toàn bộ cơ thể, nghe xong câu này sắp nổi khùng: "Đừng có nhiều lời!"
Con thú dưới gốc cây hoàn toàn không có dấu hiệu muốn bỏ đi, nó ngẩng đầu lên nhìn Niên Bách Tiêu, thi thoảng còn muốn rướn cao lên một chút. Sức bật của nó cũng khá ổn, mỗi lần gần như đều sượt qua được chân của Niên Bách Tiêu rồi, sợ rằng chỉ cần nó cao thêm một chút, chân của anh ấy cũng sẽ trở thành miếng mồi ngon cho nó.
Lục Nam Thâm nhìn Niên Bách Tiêu mà thực sự muốn cười, nhưng cười lúc này có vẻ không đạo đức lắm nên anh nhịn xuống. Dù gì cũng quen biết nhau, nên ra tay giúp đỡ. Anh đang định tiến lên, thì không hiểu tại sao con thú đó bất ngờ lao với tốc độ cực nhanh về phía bên này.
Khí thế hung hãn.
Nó còn to hơn con ở trong sơn động, mặt cũng dài, mắt vẫn nhỏ, kể cả có mang mắt một con chuột ra so với nó cũng chỉ có thể gọi là "mắt to nhìn mắt nhỏ" mà thôi.
Lục Nam Thâm đã chuẩn bị sẵn sàng, đầu tiên anh đẩy Hàng Tư ra, sau đó mượn lực lao tới của con thú này để tấn công cằm nó, đợi nó đau đớn rồi dẫn dụ nó ra.
Cằm là điểm yếu của nó, là bộ phận dễ chịu đau nhất, đây là điểm anh phát hiện ra sau cuộc chiến trong sơn động tối qua.
Anh đang định ra tay thì một âm thanh bất ngờ vang lên bên tai.
Một tiếng ù ù.
Người bình thường nghe sẽ không cảm thấy nhức tai, nhưng Lục Nam Thâm lại thấy giác mác đau đớn. Anh vô thức bịt tai lại, quay đầu thì thấy Hàng Tư đang thổi một thứ gì đó giống như còi.
Hóa ra âm thanh lúc trước anh nghe thấy phát ra từ đồ vật này.
Con thú kia dường như nghe được âm thanh đó xong liền trở nên rất hoảng hốt, nó đột ngột dừng tư thế tấn công, từ bên trong đôi mắt vốn không to lắm vẫn nhìn ra sự sợ hãi và lo lắng.
Nó giẫm qua giẫm lại tại chỗ với vẻ bất an, mũi phì phì khí ra ngoài, nhưng chẳng bao lâu sau họ nghe thấy nó gào lên một tiếng rồi quay đầu lao vào trong thung lũng.
Nguy cơ cứ thế được giải tỏa.
Cả ba người giữ nguyên động tác và tư thế của mình, không ai dám nhúc nhích một phân. Tới khi chắc chắn nó không quay ngược trở lại giống như con ở trong sơn động, ba người họ mới yên tâm hoàn toàn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!