Chương 15: Đắt lắm đấy

Trước mắt bình minh đã ló rạng, có lẽ cuối cùng bão cát cũng qua đi, từ những kẽ lá trên đỉnh đầu có thể loáng thoáng nhìn thấy đường chân trời.

Ở vùng đậm nhất nơi đường chân trời ấp ủ một tia sáng nhạt nhòa, đang chiến đấu với bóng đêm, nửa sáng nửa tối, thế nên nhờ chút vạt sáng ấy, Hàng Tư đã nhìn thấy rất rõ tình trạng ngoài cửa động.

Con quái thú kia nằm rạp, hướng về phía một cây cổ thụ cao vút tận trời, nằm im bất động, còn Lục Nam Thâm thì ngồi ở một vị trí rất gần ngó về phía nó.

Thấy Hàng Tư đi ra, anh ấy vẫy tay gọi cô.

Hàng Tư từng bước từng bước tiến lại gần con thú, ở khoảng cách rất gần này, cô vẫn không thấy cơ thể nó có sự lên xuống nào, cô ngỡ ngàng: "Chết rồi á?"

Lục Nam Thâm "ừm" một tiếng.

Hàng Tư càng không thể hiểu, sao lại chết chứ? Tuy cô đã động dao, nhưng cô cũng hiểu rất rõ, cô không có ý định lấy mạng nó, cùng lắm chỉ khiến nó bị thương, biết khó mà lùi thôi.

"Này nhóc." Hàng Tư đứng nhìn xuống Lục Nam Thâm: "Chuyện gì thế này?"

Lục Nam Thâm cũng không để ý tới cách gọi của cô, anh chống cánh tay lên đùi, đăm chiêu nói với vẻ bình thản: "Nó đuổi theo, tự đâm đầu vào gốc cây, rồi chết."

Hàng Tư nghĩ bụng: Nó đâm vào gốc đây mà anh lại không đâm vào người nó à?

"Chạy cũng nhanh thật đấy." Cô nửa đùa nửa thật, trong ngữ điệu có sự châm chọc rõ ràng.

Lúc trước khi ở trong sơn động, cô bảo anh đi ra ngoài thật ra không phải là lời thật lòng của cô. Đối diện với một con thú dữ như vậy, có hai người để kề vai sát cánh dĩ nhiên mọi việc sẽ dễ dàng hơn một nửa. Nếu tên này cuối cùng hoảng hốt bỏ chạy thì có còn là đàn ông không?

Cao to như vậy coi như cũng phí công nuôi nấng.

Cô cảm thấy câu nói này của mình có ý ám chỉ và châm chọc khá rõ ràng, ai ngờ Lục Nam Thâm lại đáp trả một câu vẻ rất chân thành: "Chân cẳng tôi cũng khá lắm."

Hàng Tư: ...

Chẳng hơi đâu so đo với anh nữa, Hàng Tư tiến sát về phía trước.

Đứng gần như thế này cô mới coi như nhìn rõ tướng mạo của thứ ấy. Nhưng thật tình là... chẳng thà cứ mông lung mịt mờ như lúc trước. Nó có một dáng vẻ khó diễn tả thành lời, đã vượt ra khỏi phạm vi xấu xí rồi.

Toàn bộ cơ thể đen xì xì, lớp lông trên cơ thể vừa ngắn vừa thô, cứng như những chiếc kim thép, không cẩn thận chạm vào cũng có thể bị thương. Mũi dài, lỗ mũi nở rộng như một con lợn, có đuôi nhưng đuôi khá ngắn.

Trọng điểm tới đây, khuôn mặt đó rất dài, trơn nhẵn. Bây giờ nhìn lại mới phát hiện ra không phải là nó không có mắt mà là mắt nó quá nhỏ, giống như hai hạt đậu xanh lần lượt phân bố hai bên khuôn mặt, còn không nằm trên một mặt phẳng, bình thường muốn nhìn cũng đã nhọc lắm rồi, huống chi lúc tắt lửa tối đèn.

Tai cũng nhỏ xíu, mọc trên đầu, thoạt nhìn trông như tai chuột vậy.

Hàng Tư nhíu mày, quả thực không hiểu đây rốt cuộc là giống gì.

Lục Nam Thâm quan sát một hồi: "Có thể là một loài thuộc họ lợn vòi chăng."

Hàng Tư lập tức hiểu ra, chẳng trách trong thung lũng chết chóc lại lưu truyền lời đồn về quái thú, thậm chí còn từng nhắc đến yêu quái Baku*, loài sinh vật sống trong truyền thuyết ấy, không những sẽ ăn giấc mơ của người ta, mà còn có thể ăn thịt những người đang chìm trong mộng mị.

*Yêu quái Baku là sinh vật siêu nhiên của Nhật Bản được cho là có thể nuốt chửng những cơn ác mộng nên chúng còn được gọi là "thần thú ăn giấc mơ". Baku dần được xem là một linh thú trong văn hoá dân gian Trung Quốc và Nhật Bản với khả năng ăn những cơn ác mộng.

Baku có thể không tồn tại, nhưng lợn vòi thì có thể.

Hàng Tư từng nhìn thấy lợn vòi trong thực tế, thành thật mà nói, nó dễ nhìn hơn sinh vật trước mắt, giống như Lục Nam Thâm phân tích, đây có lẽ chỉ là một loại thuộc họ lợn vòi, cụ thể tên là gì thì không ai rõ. Địa hình vùng núi ở khu rừng này cũng cực kỳ khác lạ, mấy loài thú kỳ dị cũng chẳng hiếm, về cơ bản đều là những loài thú hoang sinh trưởng tự nhiên, dù sao thì cũng chẳng có nhiều người xâm nhập vào nơi này.

Đây không phải là địa bàn của con người. Có thể trước đây từng có người vô tình xâm nhập vào đây, sau đó bị dã thú tập kích, lâu dần mới nảy sinh ra đủ loại lời đồn.

Hàng Tư không đứng lâu bên cạnh nó, quay đầu nhìn Lục Nam Thâm: "Sao anh lại có mặt ở đây?"

Lục Nam Thâm không buồn suy nghĩ: "Không ngủ được nên định ra ngoài đi loanh quanh một chút, cuối cùng bị lạc đường."

"Không ngủ được ư?" Hàng Tư hồ nghi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!