Đối với những biến cố bất ngờ xảy đến với Lục Nam Thâm, trên dưới nhà họ Lục đều rất sửng sốt. Bởi vì ở trong mắt họ, Tiểu Nam Thâm từ nhỏ đã được sống giữa sự yêu thương, gặp phải đả kích lớn như vậy chắc chắn không thể vượt qua được cái hố tâm lý trong lòng mình.
Thậm chí Tần Tô còn từng có ý định đưa anh qua Bắc Âu, tới một vài thị trấn xa xôi và hẻo lánh, nơi đó neo người, giữa con người và con người cũng có những khoảng cách nhất định, chí ít sẽ không khiến anh cảm thấy quá ồn ào, chưa biết chừng anh sẽ năng ra ngoài đi lại.
Nhưng Lục Nam Thâm đã thể hiện với họ một cách chắc chắn rằng: Anh không cần phải đi xa nơi đất khách quê người, anh sẽ thích ứng với trạng thái này.
Về sau, Tần Tô phải hỏi tài xế mới biết được đã xảy ra chuyện gì.
Hóa ra ngày hôm đó Lục Nam Thâm nói muốn ra ngoài đi đây đi đó, bố anh Lục Chấn Dương không yên tâm bèn cử ba xe vệ sỹ đi theo. Lục Nam Thâm không có điểm đến cụ thể bèn bảo tài xế dẫn anh đi dạo lung tung.
Khi đi tới khu trung tâm ồn ào, Lục Nam Thâm bèn bảo tài xế dừng xe.
Tài xế cho xe dừng lại bên vệ đường, ba chiếc xe vệ sỹ còn lại cũng lặng lẽ dừng lại bên cạnh như những con cá dưới lòng biển sâu, luôn sẵn sàng đợi lệnh. Tài xế không biết Lục Nam Thâm có chuyện gì. Anh không có phản ứng gì, chỉ ngồi yên ở ghế sau, nhắm chặt đôi mắt lại.
Nhưng trạng thái này không được duy trì quá lâu. Anh mở mắt ra, anh nói với tài xế mình không xuống xe nữa, bảo tài xế tới một con đường gì gì đó, xuống xe đi bộ khoảng bao nhiêu bước thì sẽ nhìn thấy một đứa trẻ đang khóc, có lẽ nó đã lạc mất bố mẹ.
Sau đó anh lại cử một vệ sỹ đi tới một con đường khác ở phía Đông, có một người mẹ đang tìm con khắp nơi, nếu anh đoán không nhầm, đó có lẽ chính là mẹ của đứa trẻ đang khóc kia.
Tài xế và vệ sỹ chia ra hành động.
Chưa đầy hai mươi phút sau, mọi chuyện đã được giải quyết.
Tài xế kể lại với Tần Tô, nếu không nhờ thính giác ghê gớm của cậu chủ, có lẽ hai mẹ con họ đã lạc mất nhau. Đứa bé còn quá nhỏ, mẹ nó còn đang tìm ở một hướng ngược lại, lại còn là mùa du lịch đông đúc người qua lại.
Thính giác nhạy bén trở thành một con dao hai lưỡi.
Vừa khiến Lục Nam Thâm đau khổ cũng đồng thời mang tới cho anh không ít thu hoạch, đặc biệt là đối với trình độ âm nhạc của anh, chính vì đôi tai khác biệt của mình, anh nhàn đi một nửa trong mọi việc.
Về sau anh thành lập dàn nhạc, ai ai cũng biết thính giác anh rất tốt, nhưng chưa từng nghĩ tới chuyện đôi tai anh là thứ người thường không có được. Anh có thể nghe rõ mồn một bài diễn tấu của từng nhạc sỹ trong dàn nhạc, thế nên cho dù chỉ có âm chuẩn của một người không đúng, cũng không thoát nổi khỏi đôi tai anh.
Nhưng trước khi thành lập dàn nhạc, anh đã tới Na Uy một chuyến, anh ở lại đó không lâu, chỉ khoảng một tháng.
Suốt một tháng trời ở đó, anh không làm việc gì nghiêm túc cả, chỉ ra biển, đuổi bắt cá voi, ngây người ngắm hoàng hôn. Đối với anh mà nói, một quốc gia vốn không quá xa lạ bỗng chốc trở nên thật khác biệt.
Anh nghe thấy bi thương cũng nghe thấy cả hạnh phúc, anh nghe được những lời than vãn khổ đau cũng nghe thấy cả những lời động viên cổ vũ, anh nghe thấy sự giàu sang cũng nghe thấy sự đói nghèo.
Vô vàn những trạng thái của nhân sinh đều lọt cả vào đôi tai anh.
Thế là anh bắt đầu sáng tác, đó chính là hình hài ban đầu của Ode to soul.
Cho đến khi anh ngồi thưởng thức một buổi biểu diễn trong một nhà thờ trên đỉnh núi tại một chợ phiên, anh mới nghĩ, mình cũng nên thành lập dàn nhạc.
Rất nhiều năm về sau, Lục Nam Thâm mới hiểu ra một đạo lý: Tất cả khổ đau của cuộc sống chỉ để giúp bạn có dũng khí phá kén.
Chỉ có điều anh không ngờ dàn nhạc xảy ra chuyện, dường như có những nguy cơ lớn hơn đang đợi anh. Khi một loạt các tai ương ập đến: Tần Tô gặp chuyện, Lục Môn chao đảo... có một dạo anh ngỡ mình không thể vượt qua nổi.
Chẳng ai có thể thời gian quan tâm tới người khác, anh buộc phải nghiến răng vượt qua cửa ải này.
Thấy Lục Bắc Thần có ý quan sát anh, dường như đang phán đoán thật giả trong lời nói của anh. Anh cười nói: "Em nói câu nào cũng là sự thật, em thật sự cảm thấy bây giờ rất ổn, hơn nữa..."
Nụ cười nơi khóe miệng Lục Nam Thâm tắt dần, sự trong trẻo trong đôi mắt trở nên tối dần. "Chẳng phải hung thủ đã xuất hiện rồi sao? Anh hai, anh không cần lo lắng cho em đâu, chính vì có sự tồn tại của hung thủ, hai năm qua em mới cảm thấy mình còn sống."
Lục Bắc Thần nhàn nhã uống trà, không tiếp tục khuyên nhủ nữa.
Lần này Lục Bắc Thần tới Tây An là vì một cuộc điện thoại của Lục Nam Thâm, thế nên sau khi làm xong các công việc còn khiếm khuyết của quy trình giải phẫu, anh ấy cũng chuẩn bị rời khỏi Tây An.
Trước khi đi, Lục Bắc Thần cuối cùng vẫn không nhịn được, liên tục nhấn mạnh một khi có chuyện gì phải lập tức liên lạc với các anh.
"Không có việc gì cũng gọi được, để các anh biết được tình hình của em bất cứ lúc nào." Lục Bắc Thần lại bổ sung thêm một câu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!