Chương 404: Tiểu Hàng

Trong ba năm qua, Hàng Tư đã gặp một số thành viên nhà họ Lục, nhưng chỉ thỉnh thoảng.

Không đầy đủ như tối nay.

Sau buổi biểu diễn, Lục Nam Thâm vẫn từ chối trả lời phỏng vấn của giới truyền thông như thường lệ và rời khỏi địa điểm tổ chức cùng Hàng Tư.

Không gọi tài xế, đích thân Lục Nam Thâm lái xe. Hàng Tư ngồi ở ghế lái phụ, nhìn cảnh đêm rực rỡ lướt qua bên ngoài cửa sổ, vô cùng kinh ngạc trước mọi hành động của anh đêm nay.

Cô hỏi, "Chúng ta đi gặp ai đây? Đi ăn cơm cùng ai vậy?"

Lục Nam Thâm vươn cánh tay qua nhẹ nhàng siết lấy tay cô, "Đáng lẽ nên bàn bạc với em trước về chuyện này, nhưng anh lại sợ em bị áp lực, không chịu xuất hiện."

Nghe xong câu này, Hàng Tư cũng ngẫm ra một vài ẩn ý, "Người thân và bạn bè… của anh?"

"Người nhà của anh." Lục Nam Thâm cười nói, "Nhà họ Lục đông con nhiều cháu, nếu phải đi gặp thật, anh sợ em đau đầu chết mất."

Hàng Tư bỗng dưng thấy lo lắng. Người nhà ư…

"Nam Thâm, em…"

"Thật ra hầu hết em đều đã gặp rồi." Lục Nam Thâm cười.

Là căng thẳng thật sự, anh còn nghe được tiếng trái tim cô đập rộn ràng.

Anh bổ sung thêm một câu, "Cả Niên Bách Tiêu cũng tới."

Nhịp tim của Hàng Tư quả thực đang tăng nhanh, cô có dự cảm mơ hồ, nhưng lại sợ hỏi sẽ gây ra hiểu lầm nên nhất thời không biết nên nói gì.

Rất lâu sau, cô mới lẩm bẩm một câu, "Dù có định làm gì anh cũng nên báo trước với em một tiếng."

"Anh sai rồi." Lục Nam Thâm thừa nhận lỗi lầm với thái độ rất thành khẩn, sau đó nắm chặt tay cô và thì thầm, "Thật ra anh cũng hồi hộp lắm, sẽ lo lắng."

Hàng Tư quay đầu nhìn anh còn anh thì nhìn thẳng về phía trước. Góc nghiêng hướng về phía cô của anh được đèn đường chiếu sáng, đôi mắt sáng lên lấp lánh trong bóng tối, từ góc độ này trông anh rất đẹp trai.

Và khiến cô vô thức tha thứ cho hành vi "tiền trạm hậu tấu" của anh.

Hàng Tư hỏi, "Anh lo lắng điều gì?"

Lục Nam Thâm hơi mím môi, tranh thủ lúc rẽ để liếc nhìn cô, nhưng không nói cho cô biết anh đang lo lắng điều gì. Chỉ là trong mắt anh ánh lên nụ cười, khiến người ta cảm thấy như gió xuân.

Hàng Tư nhẹ nhàng nói: "Lục Nam Thâm, anh rất giỏi phát huy thế mạnh của mình."

Lục Nam Thâm tò mò, "Thế mạnh gì?"

"Anh có một đôi mắt ngây thơ nên khi không muốn giải thích sẽ lợi dụng sự ngây thơ của mình để khiến những người muốn nghe giải thích cảm thấy tội lỗi." Trong lời nói của Hàng Tư có chút oán giận.

Nghe xong, Lục Nam Thâm không nhịn được, bật cười.

Một khi anh cười, lại càng giống hoa xuân nở rực rỡ.

Thôi đành, Hàng Tư nghĩ mình không thăm dò được gì rồi.

Nhưng không hỏi được không có nghĩa là cô sẽ không quan sát. Đêm đầu xuân, tiết trời vẫn chưa quá ấm áp. Anh mặc một chiếc áo sơ mi cổ tròn màu đen bên trong, khoác một chiếc áo gió màu đen cắt được may vừa vặn bên ngoài. Nếu chỉ nhìn riêng từng món đồ, trông có vẻ giản dị, nhưng khi kết hợp chung lại toát lên vẻ trang trọng và nội hàm.

Hàng Tư vô thức tự nhìn lại mình.

Sau khi thay bộ đồ biểu diễn, cô mặc một chiếc áo nỉ trùm đầu màu trắng kem rộng rãi, đơn giản và thoải mái, kết hợp cùng chiếc quần thụng màu nâu nhạt và giày thể thao trắng. Vẫn là mái tóc xoăn dài tự nhiên nhưng cô không muốn phải bận tâm bên đã búi cao. Tóc cô vừa dài vừa dày, búi tóc khá lớn khiến khuôn mặt cô gần như biến mất.

… Ăn mặc kiểu này, nhìn thế nào cũng cảm thấy không có nhiều thành ý.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!